Mục lục
Cục Cưng Có Chiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lời nói lộ liễu như thế làm gương mặt của Thẩm Hạ Lan đỏ lên.

“Em vừa nhớ ra em vẫn còn có chuyện, em đi ra ngoài trước đây.”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì liền đứng dậy chạy đi, lại bị Diệp Ân Tuấn ôm lấy eo từ phía sau, trực tiếp ôm cô vào trong ngực.

“Em có thể có chuyện gì được chứ, anh biết tin tức của Hàn Khiếu rồi.”
“Hả, anh biết hả?”
Thẩm Hạ Lan rất bất ngờ.

Dao Lạc thả Hàn Khiếu đi, tất cả bọn họ đều không biết vị trí của Hàn Khiếu, thế mà Diệp Ân Tuấn lại biết?
Nhìn biểu cảm kinh ngạc của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn rất vô liêm sỉ mà đưa mặt tới.


“Hôn anh một cái, em hôn anh một cái thì anh sẽ nói cho em biết.”
Thẩm Hạ Lan lập tức cạn lời.

“Diệp Ân Tuấn, có phải là anh đã ra ngoài gặp người nào đó không hả, tại sao em cứ cảm thấy sau khi anh trở về thì lại trở nên không biết xấu hổ như vậy?”
Thẩm Hạ Lan chỉ thuận miệng nói mà thôi, nhưng mà mắt của Diệp Ân Tuấn lại lóe lên một cái, sau đó lại điềm nhiên như không có chuyện gì mà cười cười: “Vốn dĩ anh thay đổi thất thường mà, vợ à, em cũng không phải là không biết, thừa dịp bây giờ ở bên ngoài vẫn còn đang bình tĩnh, chúng ta an ủi nhau một chút đi.”
Đôi môi của Diệp Ân Tuấn trực tiếp phủ lên.

Thẩm Hạ Lan muốn trốn tránh, nhưng mà lại không nhanh bằng động tác của Diệp Ân Tuấn.

Anh của bây giờ giống như là một con thú dữ được thả ra khỏi chiếc lồng, mang theo tính xâm lược, để cho người ta cảm thấy kinh tâm động phách, đồng thời còn có chút rung động.

Thẩm Hạ Lan chậm rãi đắm chìm vào sự tấn công dịu dàng của Diệp Ân Tuấn, không bao lâu sau, quân lính liền tan rã.


Hai người trong mật thất cả mấy tiếng đồng hồ, Thẩm Hạ Lan cảm thấy cơ thể của mình sắp rời ra thành từng mảnh, không khỏi đạp Diệp Ân Tuấn một đạp.

“Trong vòng một tuần, không cho phép chạm vào em.”
Bộ dạng hờn dỗi của cô làm Diệp Ân Tuấn cảm thấy buồn cười.

Diệp Ân Tuấn thỏa mãn dựa ở bên giường, trịnh trọng nói: “Được, không động vào.”
“Em đang nói thật với anh đó.”
Thẩm Hạ Lan không tin anh, chỉ thiếu điều muốn duỗi ngón tay ra để ngoéo tay với anh mới được.

Thẩm Hạ Lan đáng yêu như thế lập tức làm tâm trạng của Diệp Ân Tuấn tốt hơn, anh không khỏi cười nhẹ.

“Đã lớn như vậy rồi, còn giống như một đứa nhỏ.”
Anh duỗi ngón tay ra nhẹ nhàng vuốt ve mũi Thẩm Hạ Lan, sau đó nghiêng người nằm xuống.

“Ngủ với anh một lúc?”
“Không được, nếu ở bên ngoài có người đến tìm em, để em đi ra ngoài ngủ, bây giờ đã điều tra ra nội ứng ở Trương Linh, anh có muốn ra ngoài lộ diện không? Dù sao thì vệ sĩ nhà họ Diệp nhìn thấy anh thì cũng yên tâm hơn.”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK