“Lão nhị điên rồi hả?”
“Chiều chuộng vợ cũng không cần phải chiều như thế, cái này có cần tôn nghiêm nữa không vậy?”
Mặc dù Trạm Dực không nói chuyện, nhưng mà lông mày hơi nhíu lại, hiển nhiên cũng không đồng ý.
Nhưng mà các cô gái thì lại điên cuồng.
“Wow, cô gái xinh đẹp lại là cậu Diệp.”
“Tôi muốn gả cho cậu Diệp, làm vợ hai vợ ba vợ bốn vợ năm gì cũng được.”
“Cậu Diệp quả nhiên là chồng của tôi mà, thật sự rất cưng chiều vợ.”.
Đam Mỹ H Văn
Mấy người phụ nữ bình luận như điên, trong nháy mắt đẩy bài đăng này lên đầu đề, đồng thời nó còn sôi sục hơn nữa.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy mọi chuyện xảy ra, dường như là đang nằm mơ.
Cô biết Diệp Ân Tuấn là một người kiêu ngạo lạnh lùng đến cỡ nào, bây giờ lại thừa nhận với toàn thế giới rằng mình chơi trò đóng vai với cô, thậm chí còn không e dè nói mình chính là cô gái xinh đẹp ấy, thật sự làm cho Thẩm Hạ Lan cảm thấy ngoài ý muốn.
Ánh mắt của cô có chút ấm áp.
“Ông xã, anh đừng đối tốt với em như thế.”
“Bà xã ngốc này, anh không đối tốt với em thì tốt với ai đây? Được rồi, em nhanh chóng sửa soạn lại một chút đi, chúng ta về căn cứ.”
Diệp Ân Tuấn quan tâm như thế, Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình giống như đang nằm mơ.
Vì một chút ngọt ngào, cho dù có chịu nhiều hơn nữa cô cũng vui lòng.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy tình cảm trong đáy mắt của Thẩm Hạ Lan, cho dù bị mất mặt bởi vì chuyện mình giả làm phụ nữ đang sôi trào, lúc này cảm thấy cũng đáng giá.
Trên thế giới này, những thứ mà anh muốn không nhiều, cũng chỉ có Thẩm Hạ Lan mà thôi, những cái khác đối với anh mà nói có là cái gì chứ.
Tâm trạng của Diệp Ân Tuấn bừng sáng.
Anh chở Thẩm Hạ Lan về căn cứ.
Sĩ quan ở căn cứ nhìn thấy Diệp Ân Tuấn, biểu cảm đó quả thật đặc sắc không chịu được, nhưng mà quân hàm của Diệp Ân Tuấn khiến cho bọn họ cũng chỉ nhìn chứ không dám nói cái gì.
Diệp Minh Triết nhìn thấy Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn trở về, thằng bé giơ ngón tay cái lên với Diệp Ân Tuấn rồi nói: “Lão Diệp, ba ngầu thật đó.”
Câu nói này không biết là lấy lòng hay là ca ngợi, dù sao Diệp Ân Tuấn tự động xem nó như là lời khen.
“Được rồi, đừng có ghen tị với ba, con cũng có thể mà.”
Khóe miệng của Diệp Minh Triết lập tức giật một cái.
Gần đây da mặt của lão Diệp càng ngày càng dày.
Thằng bé không trả lời Diệp Ân Tuấn mà là nhìn Thẩm Hạ Lan rồi nói: “Mẹ ơi, con muốn trở về đội.”
“Bé cưng, con không thể ở trong nhà thêm mấy ngày nữa hả?”
Diệp Minh Triết đột nhiên cảm thấy xưng hô bé cưng của Thẩm Hạ Lan quả thật rất khó chịu.
“Không được đâu, con sợ là lão Diệp sẽ đuổi con ra khỏi cửa, làm người phải có tính tự giác, mất công mình làm bóng đèn mà lại không biết, chọc người làm người ta ghét bỏ.”
Diệp Ân Tuấn nghe thấy Diệp Minh Triết nói như vậy, lập tức gật đầu nói: “Ừm, quả nhiên là tham gia quân ngũ, tính giác ngộ cũng cao hơn.”.
Danh Sách Chương: