“Đi chứ, không đi thì Nghê Nghê làm sao bây giờ?”
Trong mắt của Diệp Ân Tuấn bắn ra ánh sáng lạnh lẽo.
Dù là ai đi nữa, đánh chủ ý vào vợ con của anh, anh sẽ không cho phép.
Thẩm Hạ Lan nhíu mày có điều suy nghĩ, cuối cùng lại không nói gì.
“Em muốn ngủ với con gái.”
“Được rồi, anh đi tắm trước đây.”
Diệp Ân Tuấn đứng dậy đi khỏi.
Thẩm Hạ Lan ngồi ở bên cạnh Diệp Nghê Nghê, nhìn thấy mấy ngày nay đứa nhỏ này đã đen đi nhiều, hình như là phơi nắng ở bên ngoài, nghe nói gần đây cô bé vẫn luôn chơi đùa với Trạm Dương ở sân sau nhà họ Trạm, nhưng mà lại không biết con gái mình bằng cách nào mà lại dùng bộ dạng ngây thơ đáng yêu của mình để chơi đùa với Trạm Dương, rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì.
Hình như là cô chưa từng thật sự hiểu cô bé này.
Thẩm Hạ Lan cầm lấy tay của cô bé.
Tay của cô bé mềm mại mịn màng, làm cho người ta rất dễ chịu, nhưng mà Thẩm Hạ Lan lại sững lại một chút.
Hình như là trong lòng bàn tay của Diệp Nghê Nghê có thứ gì đó.
Thẩm Hạ Lan vừa mới định lật qua nhìn một cái, Diệp Nghê Nghê đột nhiên nắm chặt lòng bàn tay, sau đó căng thẳng mở mắt ra, sự đề phòng trong mắt làm Thẩm Hạ Lan giật nảy cả mình.
Sự lạnh lùng đầy sát khí như thế lại xuất hiện ở trên người con gái mình?
Lúc Thẩm Hạ Lan đang ngơ ngác, Diệp Nghê Nghê đột nhiên ý thức người trước mắt là mẹ mình, vội vàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, đồng thời làm nũng ôm lấy cánh tay của Thẩm Hạ Lan.
“Mẹ ơi, sao mẹ lại vô thanh vô thức ngồi xuống bên cạnh con vậy, hù chết bé cưng rồi.”
Nói xong, cô bé bất động thanh sắc giấu đồ vật trong lòng bàn tay.
Thiệt tình.
Sao lại ngủ thiếp đi vậy chứ?
Diệp Nghê Nghê rũ mắt xuống suy nghĩ, trong mắt là vẻ ảo nảo, nhưng mà cũng thành công ngăn cản Thẩm Hạ Lan tìm kiếm.
Nếu như Thẩm Hạ Lan vẫn còn chưa tin vào những lời nói lúc nãy của Diệp Ân Tuấn, vậy thì bây giờ Thẩm Hạ Lan đã hoàn toàn tin tưởng.
Đứa con gái cưng này của cô, e là có chuyện gì đó giấu diếm bọn họ.
Không thể nói cảm xúc phức tạp trong lòng là cái gì, Thẩm Hạ Lan chỉ có thể ôm Diệp Nghê Nghê thật chặt, lực đạo đó làm Diệp Nghê Nghê có chút kinh ngạc, có hơi ngơ ra, cũng có hơi… xúc động.
“Mẹ ơi.”
Giọng nói của cô bé vẫn mềm mại như cũ, lại làm cho Thẩm Hạ Lan có chút đau lòng.
“Con đã nghĩ kỹ đi đâu chơi chưa?”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên lại hỏi như thế, làm cho Diệp Nghê Nghê không biết nói sao, nhưng mà lại làm nũng rồi nói: “Có thể tự mình chọn địa điểm ạ?”.
||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
“Chỉ cần là con nói, ba mẹ cùng với anh trai của con cùng đi với con, con là công chúa nhỏ của nhà họ Diệp chúng ta mà.”
Thẩm Hạ Lan vuốt tóc mái ở trên trán Diệp Nghê Nghê, ánh mắt dịu dàng cưng chiều, lập tức làm cánh mũi của Diệp Nghê Nghê nhức mỏi..
Danh Sách Chương: