“Chuyện này không liên quan gì đến em, là do anh không xử lý tốt, cũng không quan tâm đến Minh Triết.
Càng là đứa bé thành thục hiểu chuyện, chúng ta lại càng không quan tâm đến, đây là bệnh chung của người làm cha mẹ, huống chi anh quan tâm quá ít đến con trai.
Hạ Lan, anh và Phương Nguyên nói chuyện điện thoại, anh ta nói, Vu Phong gần đây sẽ có hành động với em, nên em vẫn phải đến chỗ của ông ngoại, nghe lời.
Bây giờ Minh Triết thế này, anh chỉ có thể dùng hết sức lực để chăm sóc nó, bộ dạng này không có cách nào chăm sóc được cho em, chỉ có khi em đến chỗ ông ngoại anh mới yên tâm.”
Đáy mắt Diệp Ân Tuấn tràn đầy lo lắng.
Trái tim Thẩm Hạ Lan vô cùng khó chịu.
Cô là một người mẹ.
Bây giờ điều đứa bé cần nhất chính là sự quan tâm của ba mẹ, nhưng lúc này cô lại không thể ở bên cạnh Diệp Minh Triết, loại cảm giác này không phải người làm mẹ sẽ không thể nào hiểu được.
Thẩm Hạ Lan trầm mặc.
Diệp Ân Tuấn biết, như vậy có chút tàn nhẫn với Thẩm Hạ Lan, nhưng bây giờ anh không có cách nào để vẹn toàn.
Vu Phong vẫn luôn ẩn núp, từ một nơi bí mật nào nó bất cứ lúc nào cũng chú ý đến bọn họ, anh không thể nào mạo hiểm được.
Minh Triết bên này cũng là một quả bom không định giờ, không ai biết nhân cách thứ hai lúc nào sẽ ngăn chặn nhân cách chủ, và làm ra những chuyện không thể nào đoán được.
Giá trị sức mạnh và giá trị trí nhớ của Diệp Minh Triết vô cùng mạnh mẽ, người bình thường không cản được, huống chi Diệp Minh Triết lại là con trai của Diệp Ân Tuấn anh, tuyệt đối không thể để người ngoài phát hiện ra chuyện này.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có mình mới là chọn lựa thích hợp nhất.
Diệp Ân Tuấn cũng không ngờ trong thời điểm mấu chốt Diệp Minh Triết lại xuất hiện tình trạng như vậy.
Anh chỉ có thể chăm sóc con trai trước, giao phó Thẩm Hạ Lan cho ông cụ Tiêu và Tống Dật Hiên.
Thẩm Hạ Lan im lặng một lúc, khi ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút sáng tỏ.
“Ân Tuấn, có phải vì bây giờ sức khỏe của em trở nên kém, nên anh coi em trở thành Lâm Đại Ngọc rồi đúng không?”
“Có ý gì?”
Diệp Ân Tuấn vô thức hỏi một câu.
Thẩm Hạ Lan cười nhạt nói: “Anh đã quên, em là đồ đệ của anh, anh cũng đã quên, em có hai vệ sĩ Ám Dạ hộ tống.
Anh càng quên rằng, em chẳng những là bà Diệp, mà còn là mẹ của Diệp Minh Triết.”
Sau khi nói ra một loạt những lời này, Diệp Ân Tuấn trực tiếp ngây ngẩn cả người.
Thẩm Hạ Lan có ý gì?
Trong lúc nhất thời khiến anh không thể nhận ra được.
Nhưng Thẩm Hạ Lan trước mắt mặt mày tỏa sáng, tinh thần sáng láng, giống như một dũng sĩ sắp lên chiến trường, loại ý chí chiến đấu sục sôi này của cô, đã từ rất lâu rồi Diệp Ân Tuấn không còn thấy.
“Cho nên?”
Diệp Ân Tuấn yêu chết dáng vẻ bây giờ của Thẩm Hạ Lan, nhưng vẫn có hơi không hiểu điều Thẩm Hạ Lan muốn nói là có ý gì.
Thẩm Hạ Lan hiếm khi thấy bộ dạng này của Diệp Ân Tuấn, không khỏi đưa tay vòng qua cổ của anh, thấp giọng nói: “Cho nên em muốn cùng tiến cùng lùi với hai người.
Anh nói anh không yên tâm chuyện Vu Phong ra tay với em, cũng như thế em cũng không yên tâm về anh và Minh Triết.
Ai biết Vu Phong có phải cố ý tung hỏa mù, nói là muốn ra tay với em không, không chừng mục tiêu là hai người, chơi trò giương đông kích tây thì sao? Con người âm hiểm xảo trá như anh ta, là có thể làm ra chuyện như này..
Danh Sách Chương: