Bởi vì một khi cô ra ngoài thì Diệp Nam Phương sẽ biết vừa rồi cô giả vờ ngủ.
Nhưng anh ta muốn làm gì Thẩm Nghê Nghê và Diệp Tranh vậy chứ?
Chẳng lẽ lũ trẻ đang gặp nguy hiểm mà cô cứ phải tiếp tục giả vờ sao?
Cái kiểu ngoài mặt phải giả vờ hòa hợp với Diệp Nam Phương khi nào mới có thể kết thúc đây? Khi nào Diệp Ân Tuấn mới trở về đây?
Lòng Thẩm Hạ Lan không có phương hướng rõ ràng nên chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.
Bên ngoài không có một tiếng động nào, nhưng chính vì không có động tĩnh nên Thẩm Hạ Lan càng thêm lo lắng.
Cô muốn vén chăn đi ra ngoài xem xét, cho dù là liếc dọc theo khe cửa cũng được, nhưng khi cô vừa định đứng dậy thì chợt nhìn thấy bóng người dưới khe cửa Diệp Nam Phương vẫn chưa rời đi!
Nói cách khác, anh ta vẫn luôn đợi ở bên ngoài, chờ xem có phải cô đang giả vờ ngủ hay không?
Nếu bây giờ đi ra đó, khó tránh khỏi sẽ đối mặt trực tiếp với Diệp Nam Phương.
Tim Thẩm Hạ Lan đột nhiên đập nhanh hơn.
Rốt cuộc là tên Diệp Nam Phương nảy sinh nghi ngờ với cô hay là đã phát hiện ra gì đó nhỉ?
Thẩm Hạ Lan không dám nghĩ tiếp, cũng không dám cử động, cố gảng duy trì trạng thái ngủ say, nhưng hai mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm vào bóng người dưới khe cửa.
Khoảng mười phút sau, Diệp Nam Phương ở bên ngoài đã cảm thấy an tâm nên nhấc chân rời đi.
Toàn bộ lưng của Thẩm Hạ Lan ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Cô cảm thấy tình cảnh của mình và các con càng ngày càng nguy hiểm.
Bây giờ chỉ hy vọng Diệp Ân Tuấn có thể trở về sớm một chút.
Cô không dám nói chuyện nên chỉ có thể lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Dương Tân, nhờ anh ta thông báo cho Diệp Ân Tuấn trở về càng sớm càng tốt, nói ở nhà sắp trụ không nổi nữa rồi.
Sau khi Dương Tân nhận được tin nhắn, anh ta lập tức gọi điện cho Diệp Ân Tuấn, nhưng đáng tiếc là điện thoại của Diệp Ân Tuấn không liên lạc được.
Anh ta cho rằng điện thoại của Diệp Ân Tuấn hết pin nên để lại một nhắn tin cho anh, nhưng sau đó một lúc tiếp tục gọi lại vẫn không liên lạc được.
Thẩm Hạ Lan sốt ruột như kiến bò trên chảo lửa, nhưng lại không thể ra ngoài kiểm tra.
Cô không biết Diệp Nam Phương sẽ làm gì Thẩm Nghê Nghê, nhưng nghĩ đến vẫn còn Diệp Tranh ở đó, chắc là Nghê Nghê sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Cô tự an ủi mình như vậy nhưng vẫn cảm thấy.
thời gian trôi qua lâu vô cùng.
Sau hơn một tiếng gọi điện thoại cho Diệp Ân Tuấn nhưng vẫn không liên lạc được, Dương Tân đã có chút hơi bất an, anh ta lái xe trở lại nơi mà anh ta với Diệp Ân Tuấn đã gặp nhau lần cuối.
Trong lúc anh ta rời đi, ở đó đã xảy ra một vụ tai nạn xe, nghe nói tình hình rất thê thảm, mà biển số xe bị tai nạn lại vô cùng quen thuộc với Dương Tân.
Đó là xe của Diệp Ân Tuấn!
Lẽ nào Diệp Ân Tuấn xảy ra chuyện rồi sao?
Dương Tân nhanh chóng dò hỏi khắp nơi, nhưng những người anh ta để lại đều đã biến mất không một chút manh mối.
Anh ta lại chạy đến khắp các bệnh viện lớn nhỏ, nhưng vẫn không tìm thấy tin tức gì về Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn và những người khác dường như đã biến mất như không khí, không để lại chút tung tích nào.
Dương Tân đã chạy đi chạy lại cả một đêm, đến rạng sáng, rốt cuộc Thẩm Hạ Lan không nhịn được nữa mà gọi điện thoại cho anh ta.
“Dương Tân, Ân Tuấn có nói khi nào sẽ về không?”
Nghe thấy giọng nói đầy lo lắng của Thẩm Hạ Lan, Dương Tân không biết phải trả lời như thế nào.
Thẩm Hạ Lan vốn nhạy cảm và trực giác cũng nhạy bén, cô bất chợt cau mày khi nhận thấy hình như Dương Tân có chuyện muốn nói nhưng lại thôi.
“Sao vậy?”
“Cô chủ, tôi không liên lạc được với cậu Diệp.”
Giọng nói của Dương Tân không lớn, tràn đầy áy náy.
Anh ta là người của Thẩm Hạ Lan, nhiệm vụ của anh ta là san sẻ giải quyết gánh nặng dùm cho Thẩm Hạ Lan, nhưng bây giờ anh ta lại để mất tung tích của Diệp Ân Tuấn rồi.
“Không liên lạc được là sao?”
Thẩm Hạ Lan chỉ cảm thấy lạnh hết tay chân, nhưng vẫn cố gắng giữ cho mình bình tĩnh.
Dương Tân trầm giọng nói: “Tôi gọi điện cho cậu Diệp nhưng điện thoại của cậu Diệp ở trạng thái tắt máy, nên tôi đã lái xe đến nơi lần cuối tôi gặp cậu Diệp.
Ở nơi đó, sau khi tôi rời đi đã xảy ra một vụ tai nạn xe rất nặng, chiếc xe gặp tai nạn là xe của cậu Diệp.
Nhưng tôi không tìm thấy bất kỳ tin tức gì về cậu Diệp, ngay cả những người tôi để lại cũng đã biến mất không một chút dấu vết. Cô chủ, tôi xin lỗi, là tôi vô dụng, tôi sẽ để người của Ám Dạ tiếp tục đến điều tra”
Trái tim của Thẩm Hạ Lan chùng xuống từng chút từng chút một.
Diệp Ân Tuấn là ai cơ chứ?
Người bình thường hoàn toàn không phải là đối thủ của anh ấy!
Cộng thêm bên cạnh anh còn có người của Ám Dạ, làm sao có thể vô duyên vô cớ biến mất được?
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy chứ?
Câu lạc bộ bắn súng là cứ điểm của Diệp Nam Phương, bây giờ do Tống Dật Hiên và Hoắc Chấn Đình quản lý, nhưng Diệp Nam Phương đã trực tiếp quay lại để kiểm tra xem cô đang làm gì, chuỗi phản ứng này khiến Thẩm Hạ Lan có chút suy ngẫm.
Chẳng lẽ là do Diệp Nam Phương làm?
Nếu đúng là như vậy thì thế lực của anh ta cũng quá lớn rồi đó, có lẽ cô và Diệp Ân Tuấn đã đánh giá thấp Diệp Nam Phương.
Sự im lặng của Thẩm Hạ Lan khiến Dương Tân không khỏi lo lắng.
“Cô chủ đừng quá lo lẳng, tôi nhất định phải tìm cách tìm được cậu Diệp.”
“Vất vả cho anh rồi, nhưng anh cũng phải đảm bảo an toàn cho chính mình, tôi không muốn bất cứ ai xảy ra chuyện”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Dương Tân hơi sửng sốt, khóe môi lập tức không tự chủ được mà cong lên.
“Tôi biết rồi”
Sau khi cúp điện thoại, trái tim Thẩm Hạ Lan không thể bình tĩnh được nữa.
Bây giờ Diệp Ân Tuấn mất tích rồi, lẽ nào cô vẫn phải tiếp tục giả ngu trước mặt Diệp Nam Phương, vẫn phải tiếp tục để Thẩm Nghê Nghê trong hang sói sao?
Cô có chút do dự.
Người giúp việc đi lên gõ cửa phòng, hỏi: “Cô cả, cô tỉnh chưa? Có thể ăn sáng rồi.”
“Tôi biết rồi, lát nữa tôi sẽ xuống”
Thẩm Hạ Lan cố gắng hết sức để giữ cho giọng nói của mình giống như bình thường.
Cô nhấc chăn ra và đứng dậy, cơ thể cũng đã có hơi có sức trở lại.
Sau khi rửa mặt xong, Thẩm Hạ Lan đến phòng ăn, nhìn thấy Diệp Nam Phương đang ngồi trong nhà ăn, nói chuyện vui vẻ với hai đứa trẻ.
Nếu nhìn Diệp Nam Phương theo cách này, thực sự không thể tưởng tượng được anh ta lại làm ra chuyện gì với Diệp Ân Tuấn.
Nhưng Diệp Tranh sẽ không nói dối, Diệp Tranh nói Diệp Nam Phương muốn Thẩm Minh Triết chết vẫn luôn như cái gai cắm chặt trong lòng Thẩm Hạ Lan, hết lần này đến lần khác đâm vào người cô, khiến cô cảm thấy đau đớn không yên.
Diệp Nam Phương là người đầu tiên phát hiện ra Thẩm Hạ Lan, anh ta cười lên tiếng chào hỏi.
“Chị dâu, chào buổi sáng! Qua đây ăn sáng đi, em nghe người giúp việc nói gần đây chị không được khỏe, chị bị sao thế? Đỡ hơn chút nào chưa? Anh cả không có ở đây, chị phải tự lo cho mình thật tốt đấy: Diệp Nam Phương cười rạng rỡ, như thể anh ta vẫn là Diệp Nam Phương của trước kia.
Thẩm Nghê Nghê nhảy khỏi xuống khỏi ghế, chạy đến bên cạnh Thẩm Hạ Lan, cười nói: “Mẹ ơi, chú nói ăn sáng xong sẽ đưa con với anh Diệp Tranh đi chơi”
Trái tim của Thẩm Hạ Lan đột nhiên đông cứng lại.
“Ra ngoài chơi ư?”
“Đúng vậy, dạo này cứ luôn nhốt Nghê Nghê với Diệp Tranh ở trong nhà mãi cũng không tốt. Em thấy sức khỏe của chị dâu không tốt, vừa hay hôm nay em lại có thời gian rảnh nên định dẫn hai đứa nhỏ ra ngoài chơi. Nghe nói Nghê Nghê rất thích cưỡi ngựa gỗ, có Diệp Tranh chơi cùng chắc là sẽ rất vui”
Diệp Nam Phương vẫn vừa cười vừa nói, nhưng trong lòng Thẩm Hạ Lan lại trở nên căng thẳng.
Tại sao cứ nhất thiết vào lúc này muốn dẫn Nghê Nghê ra ngoài chơi chứ?
Vừa đúng lúc Diệp Ân Tuấn mất tích không liên lạc đượ!
c Tuy trong lòng Thẩm Hạ Lan lo lắng nhưng trên mặt không biểu lộ ra cảm xúc gì, cô nhỏ giọng nói: “Sức khỏe của tôi cũng tốt hơn nhiều rồi, chi bằng cùng nhau ăn tối luôn đi, vừa hay mấy ngày nay tôi cũng chưa ra ngoài, ra ngoài đi dạo một tí cũng tốt”
Diệp Nam Phương nhìn Thẩm Hạ Lan, muốn nhìn ra được điểm gì đó từ trên mặt cô, nhưng Thẩm Hạ Lan quá mức bình tĩnh, cũng không khác lúc bình thường là mấy.
Anh ta cười nói: “Cũng được, mấy ngày nay vì chuyện của Minh Triết mà chị dâu với anh cả đã rất phí tâm phí sức. Bây giờ anh cả vẫn chưa về, để chị dâu ở nhà đúng là sẽ rất buồn chán, chi bằng cùng bọn em ra ngoài chơi đi.”
Lời này lại làm cho Thẩm Hạ Lan có chút bực bội, nhưng vẫn cười nói: “Được”
Thẩm Nghê Nghê nhảy cẵng lên sung sướng khi nghe thấy mẹ cũng đi.
Chung quy trẻ con vẫn là trẻ con, đặc biệt là một đứa trẻ vô tư như Thẩm Nghê Nghê.
Thẩm Hạ Lan không biết phải nói gì, ngồi xuống bên cạnh con bé rồi bắt đầu ăn sáng.
Bầu không khí lúc ăn cơm lại khá yên ăng.
Ngay cả người thích nói chuyện như Thẩm Nghê Nghê cũng kiềm chế phần nào, cô bé nhìn Diệp Tranh, cậu bé mỉm cười gắp cho cô bé một miếng thịt kho.
Tàu.
Lúc này Thẩm Nghê Nghê mới nở ra nụ cười.
Diệp Nam Phương theo dõi sự tương tác của bọn trẻ, cũng không nói gì nữa.
Thẩm Hạ Lan ăn mà như đang nhai sáp, nhạt nhẽo như nước ốc.
Diệp Ân Tuấn hiện không thể liên lạc được, mà Diệp Nam Phương lại đột nhiên nói muốn đưa bọn trẻ đi chơi, đây là bắt đầu hành động rồi sao? Định lộ mặt thật ra rồi sao?
Thẩm Hạ Lan vô cùng lo lắng.
Nếu đối đầu với người khác may ra cô còn có cơ hội thắng, nhưng đối đầu với Diệp Nam Phương, Thẩm Hạ Lan không có cơ hội chiến thắng nào cả.
Và với sức khỏe hiện tại như thế này, thậm chí cô còn đang nghĩ có nên cầu cứu người khác hay không.
Nhưng mà nên cầu cứu ai đây chứ?
Tô Nam?
Hay là Tống Dật Hiên với Hoắc Chấn Đình?
E là Diệp Nam Phương cũng sẽ không cho cô cơ hội này.
Hiện tại, cô dường như không còn cách nào.
khác ngoài việc dựa vào bản thân.
Tống Đình cũng không ở bên cạnh, Dương Tân cũng đang ở bên ngoài, bây giờ chỉ còn một mình cô.
Thẩm Hạ Lan không biết tất cả những chuyện này là ý trời hay là do Diệp Nam Phương cố tình làm, cô luôn cảm thấy hiện tại mình hoàn toàn bị cô lập.
€ó điều cô vẫn bình tĩnh ăn xong bữa sáng.
Thẩm Nghê Nghê biết sắp được ra ngoài nên vui vẻ đi thay quần áo, Diệp Tranh cũng vào phòng.
Diệp Nam Phương nhìn Thẩm Hạ Lan, cười nói: “Chị dâu không đi thay quần áo à?”
“Thế này là được rồi, cũng không phải là đi gặp ai khác, ăn mặc bình thường thoải mái là được rồi”
Thẩm Hạ Lan thản nhiên nói.
Bây giờ cô không dám rời tầm mắt khỏi Diệp Nam Phương vì sợ anh ta sẽ làm gì đó bất chấp, mặc dù biết có ở trước mặt cũng không có ích gì, nhưng vẫn có chút tác dụng trấn an tâm lý.
Diệp Nam Phương cũng không nói gì, hoàn toàn tùy theo ý cô.
Khi hai anh em bọn trẻ xuống, ánh mắt rất ư là sáng rực.
“Mẹt”
Trước tiên là Thẩm Nghê Nghê đến bên Thẩm Hạ Lan.
May mà Diệp Nam Phương không hề ngăn cản.
Bốn người lên xe đi đến sân chơi gần đó.
Nói một cách dễ hiểu, có vẻ như Diệp Nam Phương thực sự chỉ muốn đưa bọn trẻ đi chơi.
Dù là Thẩm Nghê Nghê hay là Diệp Tranh đều chơi rất vui vẻ.
Thẩm Hạ Lan vẫn luôn kéo căng thần kinh, Diệp Nam Phương cũng tham gia vào cuộc chơi của bọn trẻ, giống như một người chú, người ba đích thực.
“Chị dâu, chơi cùng đi”
Diệp Nam Phương mồ hôi nhễ nhại, nụ cười tỏa nắng đó thực sự khiến Thẩm Hạ Lan không thể tin được anh ta sẽ ra tay với Thẩm Minh Triết.
Nhưng cô vẫn lắc đầu nói: “Không đâu, cậu biết sức khỏe của chị mà, hiện tại không thể quá lao lực, mọi người cứ chơi đi”
“Vậy chị dâu ngồi ở đó một lát đi”
Diệp Nam Phương không hề bận tâm chút nào, thậm chí còn đưa bọn trẻ đi chơi tàu lượn siêu tốc.
Bọn trẻ hét lên đầy phấn khích, còn tâm mắt của Thẩm Hạ Lan vẫn luôn không dám rời khỏi chúng.
Ngay khi cô đang vô cùng căng thẳng, không biết lúc nào đã có một người ngồi xuống bên cạnh, kéo vành mũ xuống, thấp giọng nói: “Cô Diệp!”