Mục lục
Cục Cưng Có Chiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lời của ông ra còn chưa nói xong, Diệp Ân Tuấn trực tiếp lái xe lao vào, dọa quản gia không tự chủ mà lùi lại một bước, có điều Diệp Ân Tuấn phát hiện chiếc xe đi theo đằng sau mình đã không thấy đâu nữa.

Nguy hiểm giải trừ.

Khi Thẩm Hạ Lan mở mắt ra mới phát hiện vậy mà đến nhà họ Hoắc, sắc mặt không khỏi hơi thay đổi.

Nhà họ Hoắc là nơi cô bây giờ không muốn đến nhất.

Ánh mắt dò xét của cô liếc nhìn Diệp Ân Tuấn, lại phát hiện Diệp Ân Tuấn nhìn Diệp Nghê Nghê ngủ ở đằng sau, như có suy tư.

“Sao vậy?”
“Không sao.

Vào nghỉ ngơi một lát trước đã.”
Diệp Ân Tuấn không có trả lời Thẩm Hạ Lan, đỗ xe lại, sau đó xuống xe bế Diệp Nghê Nghê lên.


Thời tiết bây giờ rất lạnh, sợ lạnh Diệp Nghê Nghê, Diệp Ân Tuấn cởi áo khoác của mình ra, bọc con gái đi vào nhà.

Tuy Thẩm Hạ Lan có hơi bài xích, nhưng tình hình bây giờ cũng không thể nói gì, cũng chỉ đành xuống xe.

Khi Hoắc Chấn Đình nghe quản gia nói Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan quay lại thì có hơi ngạc nhiên.

Khi Thẩm Hạ Lan đi vào vẻ mặt rất không tốt, anh ta thật sự không ngờ Thẩm Hạ Lan sẽ quay lại, cho nên nhất thời có hơi ngạc nhiên, có điều vẫn kêu quản gia mau chóng pha trà, chuẩn bị đồ ăn.

Diệp Ân Tuấn ôm Diệp Nghê Nghê đi vào phòng khách, Diệp Nghê Nghê còn chưa tỉnh, bộ dạng dường như rất mệt.

“Chú út, cháu bế Nghê Nghê đi về phòng ngủ.”
“Được.”
Hoắc Chấn Đình cũng nhìn ra sự mệt mỏi của Diệp Nghê Nghê, tuy không biết tại sao, nhưng vẫn rất nhanh bảo người làm đi quét dọn phòng.

Thẩm Hạ Lan đi vào sau, khi nhìn thấy Hoắc Chấn Đình thì khựng lại, cái gì cũng không nói, những vẫn ngồi ở trên sô pha, cầm đồ ăn vặt mà quản gia chuẩn bị lên ăn một miếng.


“Cũng không biết có phải là đói không, hay là mùi vị của đồ ăn vặt này khá hợp khẩu vị, Thẩm Hạ Lan ăn một miếng rồi lại ăn thêm một miếng.

Thấy cô ăn ngon, Hoắc Chấn Đình vội ra hiệu quản gia đi chuẩn bị thêm, nhưng lại nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói: “Không cần, đồ ăn ngon ăn nhiều sẽ chán.”
Lời này cũng không biết có hàm ý gì không, dù sao khiến Hoắc Chấn Đình khá ngại ngùng.

“Vậy cháu uống chút nước.”
Hoắc Chấn Đình dường như lại quay lại tình cảnh ngại ngùng như lúc đầu với Thẩm Hạ Lan.

Thật ra chuyện này thật sự không có liên quan đến anh ta, đều là họa cho anh hai gây ra phải không?.

Truyện Hài Hước
Nhưng tại sao cứ cảm thấy có lỗi Thẩm Hạ Lan chứ?
Bên Hoắc Chấn Đình không biết nên làm sao phá vỡ cục diện ngại ngùng này, Thẩm Hạ Lan sau khi ăn ba miếng đồ ăn vặt, cầm ly nước nóng uống một ngụm, lúc này mới cảm thấy cơ thể có một chút sức, tâm trạng tồi tệ lúc đầu cũng tốt hơn rất nhiều.

Tết này, thật là phiền lòng.

Trong lòng Thẩm Hạ Lan tức tối, khi nhìn thấy vẻ cẩn thận đó của Hoắc Chấn Đình thì hơi sững người, sau đó cũng không biết nên nói chuyện như nào với Hoắc Chấn Đình, không khỏi hỏi: “Chú út là định một mình sống đến già sao? Hương hỏa của nhà họ Hoắc không duy trì nữa?”
“Á?”
Hoắc Chấn Đình bị hỏi thì có hơi đờ đẫn, sao tự dưng dính tới vấn đề hương hỏa của nhà họ Hoắc rồi?.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK