Mục lục
Cục Cưng Có Chiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lòng của anh cuộn trào như sóng đánh, trên mặt lại không có chút biểu cảm: “Tôi không cần, người thân đối với tôi mà nói đều là sự tổn thương và tính toán, tôi chỉ cần vợ con của tôi là được.”
Lời nói này rất lạnh lùng tuyệt tình, nhưng lại khiến Hàn Hi Thần sinh ra một chút thương tiếc.

“Tình thân là thứ cậu muốn thì muốn, không cần thì không cần sao? Tôi là anh của cậu, đây là điều ông trời đã sắp đặt rồi.

Tôi nói cho cậu biết, cậu đừng quá cố chấp, có vài chuyện không phải một mình cậu có thể thay đổi.

Con người của Triệu Nguyệt Minh cũng không đơn giản như những gì cậu nghĩ.

Những năm này nhà họ Triệu tuy ngoài mặt thoát khỏi sự lãnh đạo của Triệu Nguyệt Minh, nhưng vẫn có không ít người của nhà họ Triệu liên lạc riêng với ông ta.

Một mình cậu có thể đấu với một đám người sao? Chuyện của Trạm Dực tự nhiên có người đi giải quyết, cậu đừng nhọc lòng.

Còn chê chuyện trên người mình không đủ nhiều sao?”
Nghe thấy Hàn Hi Thần nói như vậy, Diệp Ân Tuấn có hơi bất ngờ, nhưng không có lĩnh tình.


“Chuyện này tôi quản chắc rồi.”
“Diệp Ân Tuấn, cậu chính là cái đồ ngoan cố.”
Hàn Hi Thần tức đến nỗi buồn bực.

Anh ta đi qua đi lại hai vòng rồi nói: “Tôi tặng Nhan Du cho Hạ Tử Thu còn chưa đủ sao? Cậu ngoan ngoãn ở Kình Thiên Minh không được sao?”
“Không được.”
Lời của Diệp Ân Tuấn thật sự có thể chọc Hàn Hi Thần tức điên.

“Cậu cậu cậu cậu…”
“Tôi tôi tôi tôi! Chuyện của tôi anh không cần nhọc lòng, bây giờ cho người của anh rút đi, thả vợ và con gái của tôi ra.”
Diệp Ân Tuấn học cách nói chuyện của Hàn Hi Thần, lập tức khiến sắc mặt của Hàn Hi Thần có hơi khó coi.

Diệp Tranh mím môi muốn cười, nhưng lại nhịn.

Hàn Hi Thần tức tối nói: “Cái đồ không biết tốt xấu.


Cậu đợi đấy, đợi cậu bị loạn súng bắn chết, tôi sẽ nhặt xác cho cậu, cũng sẽ giúp cậu chôn ở bên cạnh Nam Phương làm bạn.”
“Cảm ơn!”
Diệp Ân Tuấn nghiêm túc nói cảm ơn.

Hàn Hi Thần cảm thấy mình thật sự không biết còn có thể nói gì nữa?
Diệp Tranh cũng không nhịn được mà cười một tiếng: “Bác cả, mẹ và em gái của cháu còn không qua đây thì sẽ lo lắng.”
Tiếng bác cả này khiến cho Hàn Hi Thần rất thoải mái.

“Vẫn là con trai của Nam Phương ngoan.

Được thôi, hôm nay nể mặt cháu trai lớn của tôi, tôi không tính toán với cậu nữa.”
Hàn Hi Thần làm một thế tay, tay bắn tỉa nấp ở chỗ cao đã rút lui.

Diệp Nghê Nghê và Thẩm Hạ Lan cảm nhận được nguy cơ được giải trừ thì vội vàng đứng dậy, nhanh chóng chạy về phía Diệp Ân Tuấn.

Mà gương mặt lạnh lùng xa cách của Diệp Ân Tuấn vào lúc nhìn thấy vợ và con gái thì thêm một chút dịu dàng, giọng nói lại lạnh lùng: “Anh cũng đi đi, buổi trưa chúng tôi không giữ anh lại ăn cơm, đoán chắc anh cũng ăn không quen đồ ăn của chúng tôi.”
Hàn Hi Thần nghe thấy lời này thì thật sự rất muốn đánh người.

Anh ta cảm thấy mình hôm nay đầu bị úng nước, nếu không sao lại muốn qua lại với Diệp Ân Tuấn chứ?.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK