Mục lục
Cục Cưng Có Chiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 972

Thân thể Thẩm Hạ Lan khẽ cứng ngắc, mặc dù chỉ một giây phút ngắn ngủi, nhưng vẫn bị Diệp Ân Tuấn mẫn cảm phát hiện.

“Sao vậy?”

“Không sao.”

Thẩm Hạ Lan nhẹ nhàng cười, sau đó buông Diệp Ân Tuấn ra, trên mặt không có biểu cảm khác lạ nào.

Mặc dù Diệp Ân Tuấn có chút nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi kỹ.

“Có đói không? Chúng ta ra ngoài ăn một chút đi.”

Diệp Ân Tuấn muốn bước tới ôm Thảm Hạ Lan, cô lại tránh đi.

“Không đói lắm, em hơi buồn ngủ, muốn ngủ rồi.”

Nói xong, cô liền đi về phía phòng.

Diệp Ân Tuấn có chút buồn bực.

“Sao vậy?”

“Chỉ là buồn ngủ thôi.”

Thẩm Hạ Lan không nói gì khác, không phải cô không tin Diệp Ân Tuấn, chỉ là mùi nước hoa đó khiến cô có chút kích ứng, cũng có chút không vui.

Diệp Ân Tuấn thấy cảm xúc của cô không đúng lắm, lại hỏi không được gì, theo sau cô vào phòng, liền nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đã cởi quần áo nằm xuống, còn đưa lưng về phía anh.

Anh khẽ cau mày, cũng không nói gì nữa, tự đi đến phòng vệ sinh.

Lúc tắm rửa, Diệp Ân Tuấn nhìn thấy dấu son đỏ chót trên cổ áo sơ mi, lập tức cau chặt mày.

Anh không nhịn được nhớ tới thái độ của Thẩm Hạ Lan.

Chẳng lẽ là vì chuyện này?

Diệp Ân Tuấn cần thận suy nghĩ, cái này hẳn là người phụ nữ kia để lại lúc ở câu lạc bộ ban nãy.

Đáy mắt anh lướt qua lạnh lẽo.

Sau khi ra ngoài, Thẩm Hạ Lan vẫn nằm tư thé vừa rồi, Diệp Ân Tuấn lấy điện thoại ra trực tiếp gọi cho giám đốc câu lạc bộ.

“Tìm phương thức liên lạc và địa chỉ của người phụ nữ mời rượu đến phòng bao 3087 trước đó không lâu cho tôi, cô ta làm bẩn áo sơ mi của tôi, phải bồi thường, vì chuyện này mà bà xã tôi không vui, tất cả hậu quả tôi phải xử lý theo pháp luật.”

Nói xong, Diệp Ân Tuấn cúp điện thoại, liền nhìn thấy chăn của Thẩm Hạ Lan khẽ nhúc nhích.

Anh đi tới, mùi sữa tắm làm phai nhạt mùi nước hoa, cũng khiến hơi thở anh thanh mát.

Thẩm Hạ Lan bắt giác co rụt cơ thể, nhưng môi lưỡi của Diệp Ân Tuấn lập tức rượt theo.

“Không thoải mái tại sao không nói cho anh biết? Chỉ là một cô ả bán rượu muốn hôn anh, bị anh tránh đi thôi, nhưng không nghĩ tới dính lên áo sơ mi, em đừng nghĩ nhiều.”

Giọng anh vô cùng dịu dàng.

“Ừa, em biết rồi.”

Thẩm Hạ Lan ậm ừ nói một câu, không định để ý tới Diệp Ân Tuấn.

Cô không nhịn được nhớ tới đoạn phim xem trước đó không lâu, đều nói lúc phụ nữ mang thai đàn ông dễ ngoại tình nhát, chẳng lẽ Diệp Ân Tuấn cũng sẽ ngoại tình sao?

Nhớ tới dáng vẻ anh cầu hoan bị cô nhiều lần cự tuyệt gần đây, trong lòng Thẩm Hạ Lan không chắc lắm.

Diệp Ân Tuấn thấy tâm trạng cô vẫn không vui, thở dài nói: “Tin anh, anh sẽ không phản bội em, nhé?”

“Em biết rồi, mau ngủ đi. Thật buồn ngủ.”

Nói xong, Thẩm Hạ Lan như ngủ thật, tiếng hít thở đều đều truyền tới, khiến Diệp Ân Tuấn có chút cạn lời.

Cô ngủ rồi, nhưng anh lại không ngủ được.

Anh nhìn dáng vẻ ngủ say của cô, theo thói quen kéo chăn sang đắp lên người cô, sau đó chỉnh nhiệt độ cao lên vài độ, lại cầm thuốc lá đi ra ngoài.

Thực ra Thẩm Hạ Lan giả bộ ngủ, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ như có tâm sự của Diệp Ân Tuấn, lại nhớ tới mùi nước hoa trên người anh, giải thích của Diệp Ân Tuấn, sao cô cứ cảm thấy quá trùng hợp.

Diệp Ân Tuấn là người thế nào cô rõ ràng nhất, một khi tản ra khí lạnh, đừng nói phụ nữ, ngay cả ruồi nhặng có lẽ cũng sẽ tránh xa, người đàn ông như vậy sẽ để một người phụ nữ chào mời bán rượu, còn muốn hôn anh sao, có thể sao?

Thẩm Hạ Lan không nhịn được có chút buồn cười.

Một khi đàn ông bắt đầu nói dối bạn, vậy có phải ý nghĩa rằng việc anh ngoại tình đã không còn xa nữa?

Thẩm Hạ Lan trước giờ chưa từng nghĩ tới vấn đề như vậy sẽ xuất hiện trên người cô và Diệp Ân Tuấn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK