Lông mày của anh hơi nhíu lại, nhưng không nói gì.
Thẩm Hạ Lan vẫn còn đang ngủ.
Tiêu Nguyệt nhìn thoáng qua Thẩm Hạ Lan ở trong ngực của Diệp Ân Tuấn, hiền từ nở nụ cười: “Thời tiết lạnh lắm, tôi mua cho con bé một cái áo khoác, một lát nữa mặc vào cho con bé đi, dù sao thì bọc một cái chăn cũng không lịch sự chút nào.
”
“Cảm ơn.
”
Câu cảm ơn này của Diệp Ân Tuấn có rất nhiều ý tứ.
Tiêu Nguyệt nghe rõ, nhưng mà cũng không nói gì mà lấy ra một cái đồng hồ từ trong ngực đưa qua cho Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: “Sắp hết năm rồi, giúp tôi đưa món đồ này cho ba của tôi đi.
”
“Đây là…”
“Đây là di vật của mẹ tôi.
”
Ánh mắt của Tiêu Nguyệt mang theo một tia bi thương.
“Trước khi mẹ của tôi qua đời đã để lại cho Lưu Mai, hi vọng là bà ta giữ lại một tưởng niệm, chỉ là không ngờ tới cuối cùng người phụ nữ đó lại phụ kỳ vọng ba tôi, tìm được ba ruột của mình, hạ một ván cờ thật lớn.
Nghe nói cái đồng hồ này là quà cưới năm đó của ba tôi tặng cho mẹ tôi, sau này phải vất vả lắm tôi mới có thể tìm lại được chiếc đồng hồ quả quýt này, vốn dĩ muốn đưa cho ba của mình, nhưng mà hiện tại thời cơ chưa chín mùi.
Nhưng tôi không biết ba tôi có thể đợi đến ngày tôi trở về hay không, cho nên nhờ cậu chuyển cho ông ấy, đồng thời nói cho ông ấy biết rằng con gái cả của ông ấy vẫn còn sống.
”
Diệp Ân Tuấn khẽ nhíu mày.
Chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, huống hồ gì hiện tại lại không rõ động cơ và thân phận của Tiêu Nguyệt, anh không biết khi mình đưa cái đồng hồ này cho ông cụ Tiêu thì ông ấy sẽ có phản ứng như thế nào.
Lúc Diệp Ân Tuấn đang do dự, Thẩm Hạ Lan đã mở mắt.
“Đây là của bà ngoại để lại à? Là quà cưới của ông ngoại tặng cho bà ngoại?”
Hình như là không nghĩ tới Thẩm Hạ Lan sẽ tỉnh dậy vào lúc này, Tiêu Nguyệt và Diệp Ân Tuấn đều giật mình.
Diệp Ân Tuấn vô thức hỏi một câu: “Em lạnh không?”
“Vẫn ổn.
”
Thẩm Hạ Lan nhảy xuống khỏi cái ôm của Diệp Ân Tuấn, không hề khách khí mà mặc cái áo của Tiêu Nguyệt đã mua.
Khoan hãy nói gì, thật sự rất vừa người.
Tiêu Nguyệt nhìn thấy cô mặc áo, không thể nhịn được mà nở nụ cười.
“Thật là đẹp.
”
“Còn phải nói, tôi sinh ra đã đẹp rồi.
”
Thẩm Hạ Lan không hề khiêm tốn chút nào, sau đó quay đầu lại nhìn Tiêu Nguyệt rồi hỏi: “Dì vẫn chưa trả lời câu hỏi lúc nãy của tôi.
”
“Đúng vậy, là quà.
”
Tiêu Nguyệt cho là hai lần hợp tác này đã có thể hóa giải nghi ngờ của Thẩm Hạ Lan đối với mình, nhưng mà không ngờ tới cô vẫn cẩn thận như cũ.
Thẩm Hạ Lan rất hài lòng đối với câu trả lời của Tiêu Nguyệt, thu liễm khí tức ở trên người, cười nói: “Tôi nhất định sẽ chuyển nó lại cho ông ngoại, yên tâm đi, nếu như dì chỉ làm muốn biểu đạt sự hiếu thảo của mình, đương nhiên tôi sẽ giúp dì hoàn thành nguyện vọng này, nhưng mình nếu như dì có tâm tư gì khác thì đừng có trách đến lúc đó tôi không niệm thân tình.
Tôi cảnh cáo trước, tránh cho đến lúc đó mọi người vạch mặt lại khó coi.
”.
Danh Sách Chương: