Thế mà cái tên đầu sỏ này một chút tự giác cũng không có.
Bây giờ nghe thấy giọng Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan trực tiếp rầu rĩ nói: “Không muốn ăn cơm, không muốn ra ngoài, không muốn nói chuyện với anh?
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy cô có vẻ trẻ con như vậy, không khỏi cười nói: “Được, không nghe, anh đến quân khu một chuyển, nếu giữa trưa không về được
cũng đừng chờ cơm anh.
Em cũng đã hai bữa chưa ăn gì rồi, lại tiêu hao nhiều thể lực như vậy, lát nữa anh bảo má Hoàng hầm cho em con gà mải bồi bổ.”
“Cút đi!”
Thẩm Hạ Lan lại lần nữa buồn bực.
Anh thật sự chính là sợ tất cả mọi người không biết chuyện này là thế nào.
Diệp Ân Tuấn lần này cuối cùng cũng nghe ra được bà xã ngượng ngùng và thẹn quá hóa giận.
Anh có chút hiểu được Thẩm Hạ Lan vì sao lại không được tự nhiên như vậy rồi.
Khóa miệng không khỏi hơi cong lên.
“Được rồi, em tự mình bình tĩnh lại một chút, anh ra ngoài trước, có chuyện gì gọi điện thoại anh” Nói xong, Diệp Ân Tuấn đi xuống lầu.
Thẩm Hạ Lan mặc dù tức giận, nhưng mà nghĩ đến Diệp Ân Tuấn quay về quân khu, không khỏi có chút lo lắng.
Anh quay về làm cái gì?
Lúc trước Diệp Ân Tuấn nói sẽ không ở lại quân đội, nhưng mà Thẩm Hạ Lan đến quân khu nhìn thấy vinh dự của Diệp Ân Tuấn trên tường, cô đột nhiên cảm thấy Diệp Ân Tuấn là trời sinh thuộc về chỗ đó.
Có lẽ rời đi là sự tàn nhẫn lớn nhất với anh.
Lúc Thẩm Hạ Lan nghe Bạch Tử Đồng nói chuyện phiếm đã từng nói, Diệp Ân Tuấn đã từng nói với Tô Nam, quãng thời gian ở quân khu là khoảng thời gian vui vẻ nhất.
Chỗ đó không có tính toán, không có gánh nặng, không có bất kỳ ảnh hưởng từ bên ngoài nào, chỉ cần anh có thực lực, chỉ cần anh làm đến nơi đến chỗ cố gắng là có thể phát triển ở quân khu.
Cô cũng không chỉ một lần nghe ông ngoại và chú nhỏ nói, Diệp Ân Tuấn rời đi là tổn thất của quân khu.
Thẩm Hạ Lan biết, Diệp Ân Tuấn không quay về có thể là vì chính mình, vì bọn nhỏ, nhưng mà vì bọn họ mà để anh bỏ đi màu áo anh thích nhất thật sự tốt sao?
Cô không biết, chỉ biết là nếu như Diệp Ân Tuấn rời đi, có lẽ đời này sẽ có tiếc nuối.
Mà cô không muốn nhất chính là Diệp Ân Tuấn mang theo tiếc nuối mà sống cả đời.
Trong lòng Thẩm Hạ Lan có chút không bình tĩnh.
Cô vội vã đứng dậy đuổi theo, bây giờ cũng bất chấp mấy cái mặt mũi gì đó rồi.
Nhưng mà lúc Thẩm Hạ Lan đi ra ngoài, Diệp Ân Tuấn vẫn là đi rồi.
Cô chỉ có thể nhìn thấy khói xe của Diệp Ân Tuấn.
Diệp Minh Triết cũng là nghe thấy tiếng động cơ của xe Diệp Ân Tuần mới từ trong phòng đi ra
“Mẹ, lão Diệp đi đâu vậy?”
“Quân khu”
Thẩm Hạ Lan có hồn không thần nói.
“Ồ.”
Diệp Minh Triết nhàn nhạt đáp một câu rồi xoay người rời đi, lại bị Thẩm Hạ Lan trực tiếp kéo lại.
“Con nói ba con đến quân khu sẽ có chuyện gì sao?”
“Con không biết”
Diệp Minh Triết thật sự không biết.
Thẩm Hạ Lan lại hỏi: “Con cảm thấy ba ở quân khu thì tốt hay ở nhà thì tốt hơn?”
“Cái này phải xem chính bản thân ba rồi, chính ba cảm thấy tốt thì là tốt.
Ba đã là người lớn, mẹ, ba tự có chủ trương của mình, mẹ đừng có mà quan tâm lung tung”
Lời này của Diệp Minh Triết làm trong lòng Thẩm Hạ Lan rất không chắc chắn..
Danh Sách Chương: