Không có gì khiến con người tuyệt vọng hơn bằng việc người chung chăn chung gối của mình lại muốn mình chết, hơn nữa, người này còn là người có thể một tay che trời.
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn cũng im lặng.
Bọn họ không muốn phải do thám tình hình và cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị ở nước T, nhưng mà bây giờ sợ là không muốn nhúng tay vào cũng không được.
“Nghe dì nói như thế, con người của quốc chủ rất đáng sợ à.”
“Đúng vậy.”
Tiêu Nguyệt nhẹ gật đầu, không nói gì nữa.
Nghi vấn đối với bà ta ở trong lòng của Diệp Ân Tuấn đã tiêu tán đi rất nhiều.
Nếu như những gì mà Tiêu Nguyệt nói đều là thật, dựa vào thế lực của quốc chủ ở nước T, muốn xử lý Tiêu Nguyệt là chuyện dễ như trở bàn tay.
Chỉ là tại sao?
Tại sao quốc chủ lại muốn giết Tiêu Nguyệt?.
truyện đam mỹ
Trong đầu của Thẩm Hạ Lan đều là dấu chấm hỏi, lại đột nhiên nhớ tới một chuyện.
“Dì cả, tôi vẫn muốn hỏi dì, dì có biết phần tử khủng bố năm đó bắt cóc dì rời khỏi Hải Thành là ai không?”
Tiêu Nguyệt như có điều suy nghĩ, sau đó lắc đầu.
“Dì không biết nữa, dì được một gia đình bình thường nuôi dạy, còn cho là bọn họ là ba mẹ ruột của dì, thẳng cho đến khi trong lúc vô tình dì nhìn thấy thủ tục nhận nuôi thì dì mới biết được mình không phải là con ruột của bọn họ, nhưng mà bọn họ đối xử với dì rất tốt.”
Tiêu Nguyệt nói xong, lại cảm thấy có chút xúc động.
“Cũng là sau này dì tìm kiếm thân thế của mình nên mới bắt đầu nghe ngóng, cuối cùng mới biết được dì là con gái của nhà họ Tiêu ở Hải Thành.”
Thẩm Hạ Lan dừng lại một chút, không nói cái gì nữa.
Hai người lại ngồi một hồi, Thẩm Hạ Lan đưa địa chỉ nhà cho Tiêu Nguyệt, rõ ràng là căn nhà mà Lam Thần đã từng ở.
Tiêu Nguyệt nói cảm ơn, Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đi khỏi đó.
Diệp Ân Tuấn nắm tay Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Em thấy thế nào?”
“Có thật, lại có giả.”
Thẩm Hạ Lan nói vậy, Diệp Ân Tuấn ngây ra, một lúc sau đó mỉm cười vén tóc ở trên trán.
“Em thẳng thắn quá đó, anh còn tưởng là bà ta là dì cả của em, em sẽ cảm thấy những gì bà ta nói đều là thật.”
“Làm sao có thể, em cũng không phải là con nít, người khác nói cái gì thì em tin cái đó hả?”
Thẩm Hạ Lan trừng mắt nhìn Diệp Ân Tuấn, trông vô cùng quyến rũ.
Diệp Ân Tuấn đột nhiên cảm thấy khô cổ, trong đáy mắt thoáng qua một cơn gió.
Nhưng mà bây giờ là thời kỳ nhạy cảm, anh cần phải kiềm chế.
“Em cảm thấy lời nói nào của bà ta là giả?”
“Nói mình không biết thân thế, lời này có trăm nghìn kẻ hở.”
Thẩm Hạ Lan không biết tại sao Tiêu Nguyệt lại không muốn nói cho bọn họ biết rốt cuộc người nào đã bắt cóc bà ta, nhưng mà Thẩm Hạ Lan có thể cảm nhận được rõ ràng là Tiêu Nguyệt biết, chẳng những biết, hơn nữa còn biết rất rõ lai lịch của đối phương..
Danh Sách Chương: