“Có một người đàn ông tinh tế, để ý đến những chuyện nhỏ nhặt, cô thật sự không cân nhắc đến trợ lý Tống sao?”
“Thẩm Hạ Lan! Cậu không nói đùa đúng không?”
Lam Tử Thất chỉ cảm thấy hai má của mình có chút đỏ, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ, thấp giọng nói.
Thẩm Hạ Lan chỉ cười, không nói gì nữa, chỉ là ánh mắt kia khiến Lam Tử Thất có chút không tiếp nhận được.
Những ngày tháng như thế này chớp mắt đã được 10 ngày.
Sức khỏe của Thẩm Hạ Lan tốt hơn rất nhiều rồi.
10 ngày này đều là Diệp Ân Tuấn tự mình chăm sóc Thẩm Hạ Lan thật tốt, có lúc Lam Tử Thất cũng giúp đỡ ít nhiều.
Tống Đình rất bận, thời gian trở về biệt thực rất ngắn, mỗi lần trở về, Lam Tử Thất và anh chỉ có thể liếc mắt đưa tình vài cái, căn bản không có thời gian nói chuyện với nhau.
Sau khi Lam Tử Thất bị Tống Dật Hiên phong sát, vẫn luôn ở lại biệt thự cùng với Thẩm Hạ Lan, cũng không đi ra ngoài.
Ở đây giống như một thiên đường bị người khác lãng quên, đầy ắp tiếng cười.
Viết thương của Tiểu Tử đã tốt hơn rất nhiều, mặc dù Triệu Ninh vẫn không thích nói chuyện, nhưng lại giống như một người làm vườn, sửa sang lại hoa và cỏ trong vườn trông vô cùng đẹp, khiến người khác nhìn mà cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Thẩm Hạ Lan đã có thể xuống giường đi lại, nhưng Diệp Ân Tuấn vẫn không cho cô đi ra ngoài hóng gió.
Cô đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn Tiểu Tử và Triệu Ninh chăm sóc hoa cỏ, mặc dù bọn họ không nói nhiều, nhưng tình cảm lại khiến người khác cảm thấy vô cùng thoải mái.
“Nhìn cái gì vậy?”
Diệp Ân Tuấn ôm Thẩm Hạ Lan từ phía sau.
Cho dù đã hết lòng chăm sóc, nhưng tay chân của Thẩm Hạ Lan vẫn rất lạnh, hoàn toàn không giống như trước đây, hơn nữa cô còn rất dễ bị ốm, điều này khiến Diệp Ân Tuấn vô cùng lo lắng.
Thẩm Hạ Lan dựa vào lòng Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: “Anh nhìn đi, tình cảm của hai người bọn họ thật tốt?”
“Bọn họ từ nhỏ đã trưởng thành cùng nhau, thanh mai trúc mã đương nhiên là tốt.”
Diệp Ân Tuấn biết về họ, bây giờ thấy bọn có được kết thúc như vậy, cũng xem như là cảm thấy hài lòng.
“Đổi ngày khác tìm thời gian, chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ cho bọn họ.”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên lên tiếng.
Diệp Ân Tuấn có chút sững sờ.
“Tổ chức hôn lên cho bọn họ.”
“Đúng vậy, bọn như thế này là không danh chính ngôn thuận, đã có tình cảm với nhau, vậy thì để bọn họ kết hôn đi. Bọn họ đều là con ruột, cũng không có người thân, bạn bè gì, chúng ta là người chứng hôn cho bọn họ có được không?”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên hứng thú nói.
Trong lời nói, có sự hoài niệm của cô về hôn lễ lúc trước, còn có sự ngưỡng mộ đối với tình cảm.
“Được!”
Diệp Ân Tuấn thấy cô như vậy, sao có thể không đồng ý chứ?
“Anh sẽ đi nói với Triệu Ninh.”
“Anh là tổng tài, nhất định phải tặng quà cưới cho người ta, anh định tặng họ cái gì?”
Thẩm Hạ Lan vô cùng hào hứng.
Mười ngày qua, bởi vì có Lam Tử Thất bầu bạn, tâm tình của Thẩm Hạ Lan đã tốt hơn rất nhiều, hơn nữa cũng cởi mở hơn rất nhiều.
“Em muốn anh tặng cho họ cái gì?”
Tất cả mọi thứ Diệp Ân Tuấn đều nghe theo Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan đứng có chút mệt, kéo tay Diệp Ân Tuấn ngồi xuống sofa, mà cô lại ngồi lên đùi Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn đưa tay ra ôm lấy eo cô, sợ cô ngồi không vững, để cô tựa đầu vào vai anh.
Thẩm Hạ Lan ngửi thấy hơi thở độc nhất trên người Diệp Ân Tuấn, thì thầm nói: “Trước tiên chúng ta sẽ bí mật chuẩn bị cho bọn họ một hôn lễ thật độc đáo có được không?”
“Em có chủ ý gì? Anh nói cho em biết, chưa đến lúc em đừng nghĩ đến chuyện đi ra ngoài hóng gió.”
Một câu nói của Diệp Ân Tuấn đã phá nát những ảo tưởng của Thẩm Hạ Lan.
“Bây giờ em đã được 10 ngày rồi, không sao rồi. Người ta nói xảy thai 7 ngày là được rồi.”
“Anh nói không được là không được.”
Về điểm này, Diệp Ân Tuấn vô cùng kiên trì.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên có chút buồn bực.
“Vậy chúng ta thương lượng một chút, đợi đến lúc được nửa tháng thì sẽ đi ra ngoài, có được không? 5 ngày chuẩn bị hôn lễ cho bọn họ, có được không.”
“Thẩm Hạ Lan, không được 20 ngày, em đừng nghĩ đến chuyện đi đâu.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan giống như một quả bóng bị hút hết khí, nằm liệt trên người anh.
“Diệp Ân Tuấn, anh cố ý muốn em ngột ngạt đến chết sao? Đến lúc đó anh có thể đi tìm một cô vợ lẽ có đúng không? Em biết anh chính là có cái suy nghĩ này! Không cần ngụy biện, em không chấp nhận phản bác!”
Thẩm Hạ Lan vô cớ gây sự giống như một đứa trẻ.
Cô thật sự sắp ngột ngạt đến chết rồi.
Mười ngày này Diệp Ân Tuấn không cho phép cô nghịch điện thoại, không cho phép cô xem ti vi, nói sẽ hại đến mắt, càng không cho phép cô thức đêm chơi trò trơi.
Cô giống như một phạm nhân vậy, cái này không cho phép, cái kia cũng không cho phép, thực sự sắp ngột ngạt chết rồi.
Giống như hôm nay khó khăn lắm muốn nhân cơ hội hôn lễ của Triệu Ninh và Tiểu Tử đi ra ngoài để giải tỏa, nhưng lại bị Diệp Ân Tuấn nhìn thấu.
Những ngày tháng này thật sự không có cách nào để trải qua.
Diệp Ân Tuấn lại không quan tâm đến việc cô gây sự vô cớ, hờ hững nói: “Lát nữa phải uống thuốc.”
“Không uống!”
Thẩm Hạ Lan làm mình làm mẩy.
Nhìn bộ dạng trẻ con của cô, Diệp Ân Tuấn cười nói: “Lát nữa Minh Triết và Nghê Nghê sẽ đến đây, em chắc chắn không uống thuốc? Đến lúc đó sẽ lây bệnh cho bọn nhỏ, anh xem em phải làm sao?”
“Cái gì? Bọn nhỏ muốn đến đây? Sao anh không nói sớm?”
Thẩm Hạ Lan trực tiếp từ trên người Diệp Ân Tuấn nhảy xuống.
“Em chậm một chút!”
Diệp Ân Tuấn bị dọa đến mức tim gần như muốn ngừng lại.
Sao bây giờ người phụ nữ này lại hấp tấp như vậy chứ.
Anh muốn kéo Thẩm Hạ Lan lại, nhưng Thẩm Hạ Lan lại chạy đến bên cạnh bàn, uống hết thuốc.
“A, đắng quá, đắng quá!”
Cô uống xong, dúng tay quạt trước miệng mình, lưỡi hết lè ra lại co vào, vô cùng đáng yêu.
Diệp Ân Tuấn cười, lắc đầu, cầm ô mai ở bên cạnh đưa cho cô.
“Này.”
Thẩm Hạ Lan ném thẳng vào miệng, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
“Minh Triết nói lúc nào sẽ đến?’
“Nói là một lúc nữa, không biết là lúc nào.”
“Sao anh không nói sớm?”
Thẩm Hạ Lan vội vàng đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó đi ra ngoài bắt đầu bôi trát các thứ lên mặt mình.
Thấy cô nghiêm túc như vậy, Diệp Ân Tuấn ít nhiều cũng có chút ghen tỵ.
“Con của mình mà, em nghiêm túc như vậy làm gì?”
“Anh thì biết cái gì? Bọn nhỏ không hề biết khoảng thời gian này em bị làm sao, nói không chừng còn lo lắng. Em không thể để bọn nhỏ nhìn thấy dáng vẻ hốc hác của em. Em trang điểm đẹp một chút, để bọn nhỏ nhìn thấy em vui vẻ, đây mới là việc mà một người mẹ nên làm.”
Thẩm Hạ Lan vừa nói vừa trang điểm.
Diệp Ân Tuấn lắc đầu nói: “Em đó, lúc nào cũng đặt con cái lên thứ nhất, không quan tâm đến người chồng vất vả này của em.”
“Vất vả? Em chỉ nhìn thấy sự bá đạo, chuyên chế của anh.”
Thẩm Hạ Lan tức giận với anh, khuôn mặt tràn đầy sự không cam tâm.
Diệp Ân Tuấn lại cười nói: “Tùy em, muốn nói như nào thì nói, anh đi xem hai người Triệu Ninh trước, cho dù chuyện này em muốn làm chủ, nhưng cũng phải cho Triệu Ninh biết chứ? Nếu không chúng ta không thể mua được nhẫn cưới.”
“Đúng đúng đúng! Sao em lại quên mất chuyện quan trọng như vậy chứ.”
Thẩm Hạ Lan cười ngốc nghếch: “Hay là chút nữa em đi xem trang sức với Tiểu Tử?”
“Lát nữa rồi nói. Em trang điểm của em đi.”
Diệp Ân Tuấn nói xong liền đi xuống.
Thẩm Hạ Lan nhìn khuôn mặt có chút huyết sắc trong gương, nhớ tới sự chăm sóc tỉ mỉ của Diệp Ân Tuấn đối với mình trong mười ngày qua, không khỏi dâng lên một chút hạnh phúc.
Sự hạnh phúc này khiến cô cảm thấy không chân thật, giống như đang làm mơ vậy.
Lúc Lam Tử Thất đi vào, nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy sức sống của Thẩm Hạ Lan.
“È hèm, ban ngày ban mặt mà làm gì thế? Sao mặt lại đỏ như vậy.”
“Làm gì có.”
Thẩm Hạ Lan vội vàng lấy phấn trang điểm ra dặm lên mặt mình.
“Ồ, đang trang điểm sao, định cùng với Diệp Ân Tuấn có một bữa tối dưới ánh nến sao?”
“Cậu nói linh tinh cái gì thế? Ân Tuấn nói lát nữa Minh Triết và Nghê Nghê muốn qua đây, tớ sợ bọn nhỏ nhìn thấy thần sắc của tớ không được tốt, nên mới trang điểm một chút.”
Thẩm Hạ Lan thật sự rất nhớ bọn trẻ.
Từ sau khi đứa nhỏ không có duyên phận kia bị sinh non, thực ra cô thật sự hi vọng bọn nhỏ có thể ở bên cạnh cô, nhưng cô cũng biết, nếu như bọn nhỏ nhìn thấy dáng vẻ của cô lúc này, có lẽ sẽ bị dọa sợ.
Lam Tử Thất nghe nói Thẩm Minh Triết và Thẩm Nghê Nghê sẽ đến, cười nói: “Cũng lâu rồi tớ không gặp thằng nhóc kia, đợi lần này tớ gặp nó, haha….”
“Sao tôi cảm thấy nụ cười của cô không được lương thiện nhỉ. Cô và con trai tôi có mâu thuẫn gì sao?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy nụ cười của Lam Tử Thất không được đơn thuần.
Lam Tử Thất lại cười khẩy nói: “Mâu thuẫn? Đó là bí mật giữa hai người bọn tớ!”
Đang nói, bên ngoài truyền đến giọng nói lanh lảnh của Thẩm Minh Triết.
“Lão Diệp, mẹ, con và em gái đến rồi, ông bà ngoại cũng đến thăm mẹ này.”
Thẩm Hạ Lan vội vàng đặt bút vẽ lông mày trong tay xuống, muốn đứng dậy đi ra cửa, nhưng lại bị Lam Tử Thất ngăn lại.
“Tử Thất, cậu làm gì vậy?”
“Diệp Ân Tuấn nhà cô đã nói, không cho phép cậu ra khỏi cửa, quay về giường nằm đi!”
Thẩm Hạ Lan có chút bực bội.
“Không sao, tớ cũng khỏi rồi, hơn nữa ba mẹ tớ đến, con tớ cũng đến, thấy tớ nằm trên giường sẽ xảy ra chuyện gì đây?”
“Tớ không quan tâm, Diệp Ân Tuấn nhà cậu đã dặn dò như vậy, bây giờ tớ đang nhận lương của anh ta, tớ không dám làm trái với mệnh lệnh của anh ta.”
Lam Tử Thất không biết xấu hổ mà nhắc đến chuyện này.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Lam Tử Thất thay đổi rồi.
“Trước đây cậu không có như vậy, Lam Tử Thất, cậu thay đổi rồi.”
“Tớ phải vì năm thùng gạo mà khom lưng! Không có cách nào. Mau lên giường nằm đi!”
“Lam Tử Thất, Tử Thất tốt bụng!”
Thẩm Hạ Lan lắc lắc cánh tay của Lam Tử Thất, nhưng tiếc là chiêu này không có ích gì với Lam Tử Thất.
“Hay là tớ gọi Diệp Ân Tuấn nhà cậu lên đây để bế cậu lên giường nằm?”
“Coi như cậu giỏi!”
Thẩm Hạ Lan thấy cầu xin cũng vô ích, không cam lòng đi lên giường.
Đúng lúc này, Thẩm Minh Triết đã đẩy cửa chạy vào.
“Mẹ!”
Cậu bé chạy với tốc độ chạy nước rút lao về phía Thẩm Hạ Lan.
Nhưng tiếc là, vẫn chưa chạy đến trước giường của Thẩm Hạ Lan đã bị Lam Tử Thất cầm cổ áo xách lên
“Dì Lam, dì làm gì vậy? Dì thả cháu xuống đi!”
Thẩm Minh Triết vùng vẫy trong không trung, khuôn mặt tràn đầy sự tức giận nhìn Lam Tử Thất.
Lam Tử Thất cười khẩy nói: “Tiểu tử thối, đột nhiên dì nhớ ra, có phải chúng ta có chút chuyện vẫn chưa được giải quyết rõ ràng. Hửm?”
Thẩm Minh Triết đột nhiên nhớ ra chuyện mình đã lợi dụng Tống Dật Hiên đưa Lam Tử Thất đi.
Cậu bé ho một tiếng, vội vàng cầu cứu Thẩm Hạ Lan.
“Mẹ, cứu mạng! Dì Lam muốn giết người giết khẩu!”
“Trật tự!”
Lam Tử Thất vẫn chưa nói xong, đã cảm thấy có nước phun lên mặt cô, mát mát, lành lạnh, sau đó một giọng bé gái non nớt vang lên.
“Thả anh trai cháu ra! Nếu không cháu sẽ không khách khí với dì đâu!”
Trong tay Thẩm Nghê Nghê vẫn cầm một cây súng nước, tư thế oai hùng, hiên ngang, khuôn mặt tràn đầy sự tức giận nhắm vào Lam Tử Thất.