Vừa dứt lời, ngón tay Diệp Ân Tuấn lại búng vào trán cậu.
“Phắc diu, lão Diệp, ba còn đánh con là con đánh trả đó.”
“Nói như thể con đánh lại ba được vậy.”
Diệp Ân Tuấn chả quan tâm tiếng rên rỉ khoa trương của Diệp Minh Triết nữa, sau khi đi vào liền tuỳ tiện chọn vài miếng ngọc phỉ thuý, bất kể là đường vân hay nguyên liệu, đều là hảo hạng cả.
“Chọn một cái mang đi, ba nghe nói ngọc bảo vệ bình an đó.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn khiến khoé miệng Diệp Minh Triết giựt giựt.
Lão Diệp này bây giờ còn có chút mê tín nữa chứ.
Tuy nhiên, cậu vẫn chọn một cặp Long Phụng bài, nhàn nhạt nói: “Con và Nghê Nghê lấy cặp Long Phụng bài này vậy.
Long bài này cho anh trai.”
Diệp Minh Triết lấy ba mảnh ngọc đi, để lại một đôi Huyết Ngọc Long Phụng Phối.
Cái màu đỏ tươi trông quyến rũ không thể tả nổi.
Diệp Ân Tuấn vừa nhìn liền thích ngay.
Anh đút thẳng một miếng vào túi mình, lại cảm thấy không hay, bèn tìm một sợi dây xỏ qua, đeo lên người.
Một luồng mát lạnh từ lồng ngực truyền đến, như xuyên thấu da thịt vào trong tim, thoang thoảng, chậm rãi, áp chế đi tia lệ khí đó.
Diệp Ân Tuấn bỏ cái còn lại vào túi, định quay về sẽ đeo cho Thẩm Hạ Lan.
“Đi nào.”
Sau khi Diệp Ân Tuấn khóa nhà kho, cùng Diệp Minh Triết trở lại biệt thự của nhà họ Tiêu một lần nữa.
Trong phòng khách, Thẩm Hạ Lan đã tỉnh, nghe Dũng nói Diệp Ân Tuấn đã đưa Diệp Minh Triết ra ngoài, lát nữa sẽ quay lại, cô cũng không lo lắng, đang uống trà với ông cụ Tiêu trong phòng khách.
Hai ông cháu cũng không biết đang nói chuyện gì, ông cụ Tiêu cười rất vui vẻ, Thẩm Hạ Lan cũng mang theo nụ cười trên mặt, đặc biệt ôn hòa, khiến cho trong lòng người ta có cảm giác bình yên thảnh thơi.
Ánh mắt Diệp Ân Tuấn loé qua một tia sáng ý vị không rõ, sau đó mỉm cười đi tới.
“Đang nói cái gì vậy? Trong vui quá.”
Thẩm Hạ Lan thấy Diệp Ân Tuấn về rồi, liền nhanh chóng cởi áo khoác cho anh, sau đó để lên cái giá áo ở bên cạnh, lúc này mới cười nói: “Nói chút chuyện vui thôi, trời lạnh như vậy, anh đưa Minh Triết đi đâu vậy?”
“Đã chọn một số thứ tốt cho em.”
Sau đó, Diệp Ân Tuấn lấy ra miếng Huyết Ngọc.
Thẩm Hạ Lan ngay lập tức ngạc nhiên.
“Huyết Ngọc! Huyết Ngọc ở trên đời không có bao nhiêu, lại càng hiếm có màu sắc như vậy, Huyết Ngọc này ít nhất cũng vài tỷ đúng chứ?”
“Quan tâm nó bao nhiêu tiền làm gì, chẳng qua chỉ là một cục đá thôi, nếu em thích, lúc về anh góp lại làm một bộ trang sức cho em được không?”
Diệp Ân Tuấn trực tiếp đưa Huyết Ngọc cho Thẩm Hạ Lan đeo lên.
Có lẽ vì miếng ngọc, có lẽ vì nụ cười rực rỡ của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn cảm thấy cơn cuồng bạo trong người gần như biến mất.
Hơi mát từ vị trí của lồng ngực truyền đến khiến Thẩm Hạ Lan cảm thấy hạnh phúc không thể tả nổi.
Nhìn thấy Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan tình cảm như vậy, ông cụ Tiêu không khỏi cười nói: “Ân Tuấn, cháu đừng có chiều hư con bé này, sau này nó hành chết cháu, thì coi cháu làm thế nào?”.
Danh Sách Chương: