Thẩm Hạ Lan khẽ mỉm cười, mặt mày có hơi hốc hác.
Diệp Ân Tuấn đau lòng vuốt ve mặt của cô, nói: “Tuy đến đây là vì một vài chuyện, nhưng anh vẫn hy vọng em có thể thả lỏng tâm tình.”
“Em biết.
Em thật sự không sao.
Chỉ là có hơi mệt.
Ngồi máy bay lâu như vậy, cơ thể có hơi khó chịu.
Anh cũng đừng cố quá, dù sao ngày tháng còn dài.”
“Ừ, vẫn là vợ biết thương anh.”
Diệp Ân Tuấn hôn Thẩm Hạ Lan một cái, làm cho Thẩm Hạ Lan đỏ bừng mặt.
“Đi mau đi, đừng làm phiền em nghỉ ngơi.”
Bộ dạng đỏ mặt của Thẩm Hạ Lan Diệp Ân Tuấn thật sự rất thích, nhưng cũng biết bây giờ không phải là lúc ân ái nên anh đứng dậy rời khỏi phòng.
Trần Oánh Oánh tỉnh do đau.
Cô ta tưởng mình sẽ ở trong sơn động, nhưng trần nhà trước mặt và chiếc giường thoải mái đều khiến cô ta hiểu, cô ta đã sống trong cõi chết.
Diệp Nghê Nghê ngồi ở bên giường nhàn chám đung đưa hai cái chân nhỏ, khi nhìn thấy Trần Oánh Oánh tỉnh lại thì cười nói: “Dì, dì tỉnh rồi?”
Khóe miệng của Trần Oánh Oánh giật giật.
Trước đó khi ở sơn động gọi cô ta là chị, bây giờ biến thành dì rồi?
Đứa trẻ này sao khó hiểu như vậy chứ?
Diệp Nghê Nghê dường như không có nhìn thấy vẻ không vui của Trần Oánh Oánh, vẫn cười hì hì nói: “Dì thật sự rất kém.
Mới bị quất mấy roi thì ngất rồi, kém như vậy dì làm sao là người anh Trạm Dương muốn cháu tìm chứ? Ài, thất vọng.”.
Truyện Xuyên Nhanh
Nói rồi, Diệp Nghê Nghê còn lắc đầu, dáng vẻ đó thật sự chọc Trần Oánh Oánh tức đến đau tim.
“Mấy roi sao? Cháu sao không biết roi nhà các cháu còn có móc ngược? Phắc diu! Dì có thể chống đỡ còn một hơi thở đã rất không dễ dàng có được không hả? Cháu còn dám chê bai dì? Cháu biết rõ dì bị thương rồi, cháu còn ấn mạnh vào vết thương của dì, tiểu quỷ, lòng dạ của cháu rất xấu.”
“Làm ơn, dì toàn thân trên dưới không có chỗ nào có thể để đồ được chưa hả, chỉ có vết thương của dì mới là chỗ che giấu tốt nhất.
Với IQ này của dì, cháu nghi ngờ dì làm sao mà làm việc được.”
Trần Oánh Oánh lại bị Diệp Nghê Nghê khinh thường.
“Cháu ra ngoài được không? Dì cầu xin cháu đấy, cháu ra ngoài đi.”
Trần Oánh Oánh ôm ngực, cảm thấy hít thở có hơi khó khăn.
Người của nhà họ Diệp này đều là kẻ khó nhai.
Cô ta thề sẽ không tiếp xúc với người nhà họ Diệp nữa, thật sự quá đáng sợ, làm không tốt sẽ mất cả mạng.
Diệp Nghê Nghê lại cười hì hì nói: “Cháu không ra, ba cháu lát nữa sẽ tới, cháu muốn đợi ba của cháu, đúng rồi, quên nói với dì, con người của ba cháu vô cùng ghét người không nói thật.
Dì tự mà liệu lấy.”
Trần Oánh Oánh thật sự muốn chết rồi.
Cậu chủ nhỏ tại sao phái tiểu ác ma như này kết nối với cô ta chứ?
Tại sao?
Cậu chủ nhỏ chắc chắn là bị vẻ ngoài như thiên sứ của cô bé mê hoặc rồi.
Bao giờ trở về cô ta nhất định phải nói cho Cậu chủ nhỏ biết bộ mặt thật của Diệp Nghê Nghê này.
Trần Oánh Oánh cân nhắc trong lòng.
Diệp Nghê Nghê lại cười híp mắt đột nhiên ghé mặt tới gần.
“Dì có phải đang tính toán chủ ý xấu gì trong lòng không? Cháu nói cho dì biết nha, dì nếu như nói cho anh Trạm Dương biết cháu đưa đồ cho dì như nào, cháu bảo đảm ngày tháng sau này dì sẽ sống rất thảm.”.
Danh Sách Chương: