Mục lục
Cục Cưng Có Chiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lòng bàn tay của Thẩm Hạ Lan nắm chặt lại, không có nói chuyện này với Diệp Ân Tuấn, còn tại sao không nói, bản thân cô cũng không biết, chỉ là lúc này vô thức che giấu như thế.

Diệp Ân Tuấn thấy sắc mặt của cô không quá tốt, còn tưởng cô ngã đau ở đâu.

“Mau cho anh xem thử, có phải là đụng vào đâu không. Trẻ con bây giờ thật sự nghịch ngợm, sau này phải cách bọn chúng xa ra một chút. Những đứa này thật sự không thể so với Minh Triết nhà chúng ta.”

Diệp Ân Tuấn kiểm tra Thẩm Hạ Lan một lượt từ trên xuống dưới từ trái qua phải, thấy cô chỉ là ngã thôi, không có bị thương lúc này mới thở phào.

“Hay là anh cõng em lên xe?”

Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan sững người.

Anh rất ít khi làm như thế, nếu là trước kia, Thẩm Hạ Lan chắc sẽ rất vui vẻ, nhưng bây giờ trong lòng cái hố đó còn chưa vượt qua được, cô thấp giọng nói: “Không cần đâu, tự em có thể.”

Nói rồi, cô cho tay vào trong túi, thuận tiện lặng lẽ để mẩu giấy vào trong.

Diệp Ân Tuấn thấy cô như thế, cũng không nói gì.

“Về nhà thôi, hoặc chúng tôi ra ngoài ăn chút gì đó?”

“Vẫn là về nhà đi, em rất lâu chưa có ăn cơm mà ba mẹ em nấu rồi.”

Thẩm Hạ Lan cất bước đi về phía xe trước.

Diệp Ân Tuấn đi theo đằng sau, nhưng sắc mặt lại không dễ nhìn.

Hai người lần nữa lên xe, vẫn không nói chuyện.

Diệp Ân Tuấn lái về trở về, khi dừng ở cửa nhà họ Thẩm thì nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói: “Em không giữ anh lại nữa, đi đường cẩn thận một chút. Tạm biệt.”

Nói rồi cô trực tiếp đẩy cửa xe bước xuống, đầu cũng không có ngoảnh lại mà đi vào nhà họ Thẩm.

Trong lòng Diệp Ân Tuấn khó chịu giống như nuốt phải thứ gì đó.

Bị vợ của mình lạnh nhạt, bài xích, cảm giác này thế nào càng lúc càng tồi tệ thế?

Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan đóng cửa, thật sự không định để anh vào, tức tội đạp ga, trực tiếp lái xe rời khỏi.

Bây giờ trở về nhà tổ nhà họ Diệp cũng cảm thấy trong lòng trống rỗng, anh lái xe thẳng đến câu lạc bộ giải trí Hoàng Quan.

Sau khi đến câu lạc bộ giải trí, Diệp Ân Tuấn gọi mấy người bạn tới, Tô Nam cũng trong số đó.

“Sao hả? Nhìn bộ dạng mất hết sức chiến đấu này của cậu, cãi nhau với vợ rồi sao?”

Tô Nam vừa ngồi xuống thì bắt đầu trêu ghẹo Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn trừng mắt với anh ta, chỉ uống rượu, cũng không có nói gì.

“Này này này, cậu gọi tôi tới là để nhìn cậu uống rượu sao?”

Tô Nam giật lấy ly rượu của Diệp Ân Tuấn.

Anh ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng mượn rượu giải sầu của anh.

“Cậu không sao chứ? Thật sự vì tình mà khốn đốn? Sự thoải mái trước giờ của cậu đi đâu rồi?”

“Cậu không hiểu.”

Diệp Ân Tuấn cuối cùng cũng mở miệng, có điều giọng nói lại có hơi khàn.

“Tôi có gì không hiểu chứ? Không phải chính sự tự đại của cậu khiến vợ cậu không chịu được sao.”

Lời của Tô Nam khiến Diệp Ân Tuấn hơi sững người.

“Tôi tự đại sao?”

“Cậu còn không tự đại? Cả Hải Thành cậu để ai vào trong mắt rồi? Nhà các cậu luôn độc tôn ở Hải Thành, tất cả mọi người đều nịnh nọt cậu, cậu cũng kiêu ngạo, chuyện gì cũng đâm chọt, cho nên cậu cảm thấy bất cứ chuyện gì cậu làm đều là đúng, cũng đã quen cách xử sự như thế. Có điều cậu từng nghĩ cách xử sự như này của cậu sẽ khiến người bên cạnh rất có áp lực không, nhất là người bên gối.”

Tô Nam rất có cảm xúc nói.

Diệp Ân Tuấn nhìn anh ta, không hiểu hỏi: “Tôi bảo vệ cô ấy, từ vấn đề căn bản nhất vào tay cũng sai rồi rồi?”

“Cậu từng hỏi ý của cô ấy chưa? Vợ không phải là vật phụ thuộc của cậu, tùy tiện cậu muốn thế nào thì thế đó, bọn họ cũng có cách nghĩ của chính mình, cũng có suy nghĩ của mình, cậu từng hỏi ý kiến của bọn họ chưa? Cậu cảm thấy làm vậy là tốt với bọn họ, nhưng cậu thật sự vì bọn họ mà suy nghĩ chưa?”

Nghe Tô Nam nói như thế, lông mày của Diệp Ân Tuấn hơi nhíu lại.

“Là đàn ông, đem mọi chuyện đều xử lý hết, khiến cuộc sống của người phụ nữ trải qua một cách không lo nghĩ, lẽ nào không đúng sao?”

“Vậy cậu sao không đi tìm chim vàng anh mà nuôi đi? Việc gì cứ muốn lấy cô gái có cá tính như Thẩm Hạ Lan chứ?”

Câu nói này trực tiếp hỏi Diệp Ân Tuấn.

Thấy Diệp Ân Tuấn nghe lọt, Tô Nam rót một ly rượu vang cho mình rồi nói: “Phụ nữ phải chiều, nhưng phải chia cách. Những gì cậu làm khả năng từ góc độ của cậu thì thấy vì tốt cho cô ấy, nhưng ai lại có thể nói cậu không phải là đang tổn thương cô ấy với cái gọi là tốt cho cô ấy.”

Diệp Ân Tuấn đột nhiên nghĩ tới bộ dạng điên cuồng của Thẩm Hạ Lan.

Khi cô biết Thẩm Hạ Lan bị bắt cóc, cảm xúc lúc đó gần như sắp sụp đổ rồi. Anh chưa từng thấy Thẩm Hạ Lan lo lắng như thế, cho dù là Thẩm Minh Triết mất tích, cô cũng như thế, có điều lại không có mất đi lý trí như chuyện của Thẩm Nghê Nghê.

Khi đến nhà họ Hoắc, cô thật sự rất có khả năng tiễn cả nhà họ Hoắc đi, bộ dạng không màng tất cả đó, bây giờ nghĩ lại vẫn khiến Diệp Ân Tuấn cảm thấy có hơi sợ.

Lẽ nào anh thật sự đã tổn thương Thẩm Hạ Lan sao?

Diệp Ân Tuấn rơi vào trầm tư.

Thấy Diệp Ân Tuấn như này, Tô Nam cất rượu đi, thấp giọng nói: “Giữa vợ chồng không phải là đơn giản như những gì cậu nghĩ, tôi cũng là sau khi cùng cô vợ của nhà chúng tôi trải qua rất nhiều chuyện mới hiểu được, muốn duy trì đoạn hôn nhân này lâu dài thì phải hạ thấp tư thái, hiểu đối phương đang muốn gì. Có khi chuyện phụ nữ muốn rất kỳ lạ, có lẽ dùng ánh mắt của đàn ông chúng ta nhìn sẽ cảm thấy rất trẻ con, rất vô lý gây sự, nhưng đối với phụ nữ mà nói, lại có thể khiến bọn họ buồn bực khó chịu trong thời gian rất dài. Thật sự yêu cô ấy thì hãy cố gắng hiểu cô ấy. Đừng đánh chủ ý vào vợ, khiến cô ấy tổn thương. Trái tim của phụ nữ thật ra khá yếu đuối, không chịu nổi dày vò như thế, trái tim của phụ nữ cũng là thứ mềm yếu nhất trên đời, chỉ cần cậu đối với cô ấy tốt một chút thì cô ấy nguyện cùng cậu vào sinh ra tử. Cả đời này có thể có một người như vậy đi bên cậu, biết đủ chứ.”

Tô Nam vỗ vỗ vai của Diệp Ân Tuấn, biểu cảm có chút nghiêm túc.

Diệp Ân Tuấn vẫn là lần đầu tiên từ trong miệng của Tô Nam nghe được những lời này, không tránh khỏi nhìn anh ta thêm vài lần.

“Cậu dường như khác với cậu mà trước đây tôi quen.”

“Có gì khác chứ, đàn ông đã kết hôn, thành thục mà thôi.”

Tô Nam cười nhạt nói.

Anh ta đến bên cạnh Diệp Ân Tuấn, đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó.

“Ồ, đúng rồi, còn có chuyện này, tôi phải nói với cậu một tiếng.”

“Chuyện gì?”

Diệp Ân Tuấn bây giờ đầu óc có hơi váng vất.

Anh mới uống một hai ly rượu mà thôi, cho dù là gần đây không uống rượu, tửu lượng cũng sẽ không tệ như thế, lẽ nào là mượn rượu giải sầu càng sầu?

Anh day huyệt thái dương của mình, vô thức hỏi Tô Nam một tiếng.

Tô Nam trầm tư một lát rồi nói: “Bà cụ nhà họ Hoắc đó tôi đi khám rồi, thân thể thật sự xảy ra vấn đề rồi.”

“Vấn đề gì?”

Diệp Ân Tuấn hơi nhíu mày.

“Nếu như tôi nói với cậu, bà ta hút ma túy rồi, cậu tin không?”

“Cái gì?”

Diệp Ân Tuấn bỗng đứng bật dậy, lại choáng váng một trận, cả người suýt nữa ngồi trên đất.

“Cậu làm sao thế? Chuyện của nhà họ Hoắc cậu còn kích động như vậy sao? Với cả, lời của tôi còn chưa nói xong.”

“Không phải.”

Diệp Ân Tuấn khẽ lắc đầu, cảm thấy cơ thể rất không ổn.

“Tô Nam, cậu mau chóng khám thử cho tôi, tôi cảm cơ thể không ổn. Vừa uống hai ly rượu vang mà thôi, sao lại choáng thành như này?”

Lời của Diệp Ân Tuấn khiến cả người Tô Nam hơi ngây ra, vội vàng bắt mạch tượng của Diệp Ân Tuấn.

Anh ta tây y trung y đều tinh thông, khi sờ lên cổ tay của Diệp Ân Tuấn, sắc mặt có hơi khó coi rồi.

“Rượu này ai đưa tới?”

“Tôi bảo quản lý sảnh đưa tới, sao thế? Là rượu tôi trước đây gửi ở đây, rượu của chính tôi.”

Diệp Ân Tuấn cảm thấy trời đất chao đảo.

Tô Nam nhìn xung quanh, lập tức ấn vào chuông phục vụ.

Bởi vì Diệp Ân Tuấn là khách hàng quan trọng, quản lý sảnh lập tức chạy vào.

“Cậu Tô, cậu Diệp, làm sao thế?”

“Làm sao thế? Rượu mà cậu Diệp gửi ở đây các ông cũng dám động tay, không cần mạng nữa rồi sao?”

Tô Nam bỗng tối sầm mặt.

Nhà họ Tô ở Hải Thành cũng có máu mặt, quản lý tự nhiên không dám đắc tội.

“Cậu Tô, oan uổng chết chúng tôi rồi. Rượu cậu Diệp gửi ở đây, chúng tôi không dám động vào.”

“Không dám? Vậy thì các anh có thể nói cho tôi biết, bây giờ cậu Diệp đây là bị gì không? Các anh dám cùng tôi đến bệnh viện xét nghiệm chai rượu này không?”

Thần sắc của Tô Nam rất nghiêm nghị lạnh lùng, thật sự đã dọa quản lý rồi.

“Cậu Tô, rượu vang này của cậu Diệp đều do Tiểu Vy phụ trách trông coi, tôi gọi cô ấy tới, các cậu hỏi.”

Nói xong, mồ hôi lạnh trên trán quản lý không ngừng rơi xuống, nhanh chóng phân phó người bên cạnh đi gọi Tiểu Vy tới.

Diệp Ân Tuấn bây giờ cũng biết là rượu của mình xảy ra vấn đề, không khỏi hỏi: “Tôi rốt cuộc bị làm sao rồi?”

“Cậu trước tiên đừng nói chuyện, lát nữa theo tôi về bệnh viện một chuyến.”

Sắc mặt của Tô Nam vô cùng nghiêm nghị.

Thấy anh ta như thế, Diệp Ân Tuấn biết chuyện này không phải chuyện nhỏ, thấp giọng nói: “Mặc kệ như thế nào, đừng nói với vợ của tôi, cô ấy gần đây nhiều việc, đừng để cô ấy nhọc lòng.”

“Chuyện này chúng ta sau rồi nói, nói hay không khả năng còn không do cậu.”

Tô Nam thở dài một hơi.

Lông mày của Diệp Ân Tuấn lần nữa nhíu lại.

Anh không biết mình làm sao rồi, chỉ là cảm thấy cơ thể có sự thay đổi rõ ràng, không những là cả người choáng váng, thậm chí còn có hơi lâng lâng, nói là say rượu lại có hơi không giống.

Anh rốt cuộc bị làm sao rồi?

Nhưng bây giờ nhiều người như vậy ở đây, Tô Nam nếu đã không tiện nói, chắc chắn có lý do không tiện nói, hiện nay anh chỉ có thể chờ đợi.

Chỉ là trong quá trình chờ đợi này, anh rõ ràng cảm thấy tinh thần căng lên.

Tô Nam thấy anh như vậy, rõ ràng rất lo lắng rồi.

“Người đâu? Gọi người cũng lâu như vậy sao? Câu lạc bộ giải trí Hoàng Quan của các người không định mở nữa rồi?”

Tiếng quát của Tô Nam khiến quản lý sảnh suýt nữa chân mềm nhũn.

“Cậu Tô, chúng tôi thật sự không biết rượu này bị gì, Tiểu Vy lập tức tới, lập tức tới.”

Trong lúc nói, nhân viên phục vụ trước đó đi gọi Tiểu Vy nhanh chóng chạy về, ghé vào bên tai của quản lý sảnh nói gì đó.

“Nói lớn lên, nơi này có gì không thể nói chứ? Tôi và cậu Diệp đều ở đây, các người còn ở trước mặt chúng tôi nói chuyện riêng, chán sống rồi?”

Tô Nam vốn chính là một người bá đạo trong quân đội, tuy là bác sĩ, nhưng cũng là bác sĩ dã chiến từng ra chiến trường, hiện nay nghỉ rồi, trở về bệnh viện quân khu làm việc, nhưng sự quyết liệt trên người tỏa ra, cũng quả thật đủ dọa người.

Nhân viên phục vụ bị dọa suýt nữa ngã quỵ xuống, nhìn Diệp Ân Tuấn và Tô Nam có hơi lắp bắp nói: “Cái đó, cái đó Tiểu Vy không biết đi đâu rồi?”

“Không biết đi đâu là có ý gì? Tôi nói cho mấy người biết, cậu Diệp hôm nay nếu như xảy ra chút chuyện gì, câu lạc bộ Hoàng Quan mấy người cũng đừng mơ mở cửa nữa. Tất cả mọi người đều phải chịu trách nhiệm. Không tin thì các người thử xem!”

Lời này của Tô Nam vừa dứt, quản lý sảnh trực tiếp ngồi sụp trên đất, sắc mặt trắng bệch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK