“Nghe tiếng thì không chỉ có hai người, mà hình như tới mười mấy người, liệu có phải là người mà đường chủ Thanh Loan để lại để đón chúng ta không? Nếu đúng là thế thì cảnh tượng này cũng đủ lớn rồi đấy.”
Đã đến giờ này rồi mà Mặc Vân Thanh vẫn còn nói đùa.
Nhưng sắc mặt Thẩm Hạ Lan lại trở nên thâm trầm.
Mặc Vân Thanh nhìn cô khẽ nói: “Hay là cháu gọi cho Diệp Ân Tuấn thử xem? Có lẽ giờ cậu ấy cũng mới rời đi thôi, chắc sẽ quay về kịp.”
Thẩm Hạ Lan nhìn đồng hồ thông minh trên cổ tay, rồi khẽ lắc đầu nói: “Không cần đâu ạ, nếu anh ấy quay lại nói không chừng sẽ toàn quân bị diệt.
Cháu không muốn cả cháu và anh ấy đều bị chôn vùi ở đây.”
“Vậy cháu định chôn vùi mình à? Cháu phải biết rằng phụ nữ đố kỵ là đáng sợ nhất, lỡ Thanh Loan đó không muốn giết cháu, mà chỉ giày vò cháu thì sao?”
“Có lẽ cô ta không phải là người như thế.”
Giọng điệu của Thẩm Hạ Lan rất chắc chắn, làm Mặc Vân Thanh không khỏi ngạc nhiên.
“Cháu có ấn tượng rất tốt với tình địch của cháu.”
Thẩm Hạ Lan hơi gượng cười.
Quả thật, ngoài chuyện cô ta thích Diệp Ân Tuấn, thì Thẩm Hạ Lan rất khâm phục và thích cô gái Thanh Loan này, cho dù hai người có lập trường khác nhau.
Mặc dù chưa từng gặp mặt, nhưng Thẩm Hạ Lan luôn cảm thấy, nếu Thanh Loan muốn trừ khử mình, ắt sẽ nhanh gọn dứt khoát, chứ không bao giờ làm ra chuyện giày vò cô.
Mà cô ta sẽ cho cô được thoải mái.
Cảm giác này tới rất đột ngột nhanh chóng, nhưng Thẩm Hạ Lan lại cực kỳ tin tưởng.
Từ lời miêu tả của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan có thể nhìn ra tính cách của Thanh Loan, yêu hận rõ ràng, sòng phẳng dứt khoát, chẳng thua kém gì đàn ông.
Người như vậy phải trở thành trợ thủ của Diệp Ân Tuấn, chứ không phải là kẻ địch.
Thẩm Hạ Lan nghĩ tới nghĩ lui, nhưng Mặc Vân Thanh lại không hiểu, nên khẽ hỏi: “Vậy giờ cháu thử xem phải làm thế nào? Hình như người đối diện ngày càng tới gần chúng ta.”
Tình huống đã buộc Thẩm Hạ Lan phải suy nghĩ nhiều, cô túm lấy tay Mặc Vân Thanh khẽ nói: “Cô hãy đi theo cháu.”
“Cháu hiểu rõ nơi này?”
Thẩm Hạ Lan không nói gì, mà nhanh chóng dẫn Mặc Vân Thanh đi trốn.
Chỗ hai người trốn rất kín đáo, cho dù là Mặc Vân Thanh cũng không ngờ tới.
“Coi như cháu lợi hại, sao cháu biết ở đây có thùng rác?”
Trước đây Mặc Vân Thanh là người phụ nữ rất cầu kỳ, nhưng bị giam cầm nhiều năm như vậy, dù cầu kỳ đến đâu cũng không quan trọng bằng mạng sống, nên lúc Thẩm Hạ Lan kéo bà trốn vào thùng rác, Mặc Vân Thanh chẳng hề do dự.
Thẩm Hạ Lan khẽ đáp: “Lúc xuống xe cháu đã quan sát xung quanh, rồi phát hiện ra ở đây rất trống trải, chỉ có một nơi duy nhất có thể trốn là thùng rác này, ai ngờ giờ này lại khá ít rác.”.
Danh Sách Chương: