Tư Mộ Hàn vốn định ghé người qua chỗ Tri Hạ, đúng lúc ấy Nguyễn Tri Hạ lại ngồi phắt dậy nên va vào trán anh ấy.
Nguyễn Tri Hạ lấy tay xoa nhẹ trán của mình, mắt rưng rưng nhìn Tư Mộ Hàn.
Rồi cô từ từ trượt xuống giường, thản nhiên nói: “xin lỗi, không cẩn thận va phải anh.”
Mặc dù cô cảm thấy đau, nhưng có vẻ như Tư Mộ Hàn bị đau nhiều hơn.
Không cẩn thận sao? Tư Mộ Hàn tin những gì cô nói mới lạ.
Do điều kiện không tốt nên khi đi ngủ hai người đều không cởi quần áo ngoài, Nguyễn Tri Hạ chỉ khoác áo khoác bên ngoài rồi đi xuống tầng.
Ông chú mà cho hai người ở nhờ đã dậy từ lâu, đang ở dưới bếp nhóm lửa.
Nguyễn Tri Hạ liền cất giọng: “Chú, chào buổi sáng.”
Nghe thấy giọng Tri Hạ, ông chú liền ngò đầu ra từ trong làn khói bếp: “Sớm như vậy mà đã dậy rồi sao, sao không nghỉ ngơi thêm chút nữa?”
“Con ngủ nhưng bị tỉnh giấc nên dậy luôn, chẳng phải chú cũng dậy sớm giống con sao?” Nguyễn Tri Hạ xắn tay áo lên: “Có phải là chú đang nấu bữa sáng không? Để con phụ chú, chú định làm những món gì?”
Ông liền lắc đầu: “Không cần phụ, không cần phụ.”
Nhìn tiểu thư mềm yếu như Nguyễn Tri Hạ làm sao có thể làm được mấy công việc nặng nhọc này.
“Vậy thì chú nhóm lửa, con giúp chú nấu cơm.” Nguyễn Tri Hạ vén tóc sang bên tai cười đáp.
Ông thấy Nguyễn Tri Hạ tận tình nên cũng không nỡ từ chối, ông liền nhóm lửa rồi nói với cô những món cần làm.
Ở quê có gì thì ăn nấy, mùa nào có rau nào thì ăn rau nấy, có mì thì ăn mì, có cơm thì ăn cơm.
Ông kêu Tri Hạ rán ba quả trứng rồi sau đó đun nước nấu mì.
Nước đun vẫn chưa sôi, ông chú liền đứng dậy khoác áo mưa đi ra ngoài.
Thấy vậy, Nguyễn Tri Hạ liền hỏi: “chú đi làm gì vậy?”
“Ở phía trước có rau xanh, ta đi hái một ít về ăn với mì.” Ông đáp.
Nguyễn Tri Hạ nhìn bên ngoài thấy trời vẫn mưa rất to, ở bên ngoài đều là bùn, nếu đi không cẩn thận thì rất dễ ngã.
Nguyễn Tri Hạ liền mìm cười, giữ ông chú lại: “Để con đi cho.”
“Con không đi được, để ta đi!” Ông chú kiên quyết.
Đúng lúc Tư Mộ Hàn bước từ trên tầng xuống.
Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy liền vội vàng chỉ về phía anh: “Để anh ấy đi thay chú.”
Tư Mộ Hàn thấy vậy, khẽ nhíu mày bước xuống: “Đi làm gì cơ?”
“Chú nói phải đi ra khu đất đằng trước hái một ít rau về nấu mì, nước trong nồi sắp sôi rồi.
anh mau đi đi.” Nguyễn Tri Hạ đẩy Tư Mộ Hàn ra ngoài.
Nguyễn Tri Hạ tỏ ra rất tự nhiên.
Tư Mộ Hàn lẳng lặng nhìn cô rồi cầm lấy áo mưa ở chỗ ông chú, khoác lên người rồi đi ra ngoài.
Tri Hạ thấy bộ dạng của Tư Mộ Hàn đi dưới mưa liền khẽ mỉm cười.
Cô nhận ra rằng anh ấy chỉ là ăn nói có hơi khó nghe, nhưng lúc nào cũng làm việc rất rõ ràng.
Mặc dù bây giờ anh ấy có phần khác so với trước kia, nhưng Tư Mộ Hàn vẫn là Tư Mộ Hàn.
“Ha ha…” Ông chú bên cạnh liền khẽ cười, lắc đầu rồi tiếp tục ngồi xuống nhóm lửa.
Nguyễn Tri Hạ liền hỏi: “Chú cười gì vậy?”
Nhưng ông chú chỉ cười chứ không nói gì.
Tư Mộ Hàn rất nhanh đã hái được rau đem về.
Nguyễn Tri Hạ liền mang rau ra vại nước ở hiên đằng sau của rửa sạch rồi đem đặt vào trong nồi.
Bữa sáng là món mì trứng.
Ăn xong bữa sáng, ông chú liền ngồi ghế tựa ở trước cửa nhà vuốt ve mèo.
Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn đứng dưới hiên nhà nhìn ra ngoài.
“Nhìn trời mưa như thế này, có lẽ còn lâu mới tạnh.” Nguyễn Tri Hạ đầy lo lắng.
Sắc mặt của Tư Mộ Hàn cũng trở nên căng thẳng: “Ở gần đây cũng không có nhiều người, đường xá thì đã bị phá hủy, chỉ còn cách đợi người đến cíu viện chứ cũng không còn cách nào khác.”
“Sao anh biết ở gần đây không có người nào khác nữa?” Nguyễn Tri Hạ tò mò hỏi.
Tư Mộ Hàn: “Tối qua đi ra ngoài quan sát nhưng không nhìn thấy một ngọn đèn nào hết.”
Thì ra tối qua anh ấy đi ra ngoài là để xác định xem gần đây còn có người dân nào khác nữa không.
Nguyễn Tri Hạ lại hỏi: “Thực sự chỉ còn cách đợi bọn họ đến cứu chúng ta sao? Không còn cách nào nữa ư?”
Tư Mộ Hàn liền quay đầu sang nhìn cô: “Tôi đã nói trước rồi, cô tốt nhất không nên tới.”.
Danh Sách Chương: