Trước khi kết hôn với Tư Mộ Hàn, những năm còn ở nhà họ Nguyễn, cô đã từng thật lòng coi Nguyễn Hương Thảo là người thân.
Nhưng trong lòng Nguyễn Hương Thảo hoàn toàn không nhớ được bất kỳ điểm tốt của người nào.
Nguyễn Tri Hạ cười một tiếng, giọng điệu hơi rời rạc: “Tôi biết rồi, đợi tôi đi rồi, cô hãy ở lại nơi này từ từ hưởng thụ đi, tôi tin Tư Mộ Hàn sẽ có rất nhiều thủ đoạn tra tấn cô.”
Thủ đoạn tra tấn người Tư Mộ Hàn, Nguyễn Hương Thảo đã được nếm trải, nghe xong lời này của Nguyễn Tri Hạ, sắc mặt cô ta lập tức thay đổi.
“Cô muốn làm gì?”
“Đương nhiên tôi muốn đi cứu con gái tôi, mà tôi đi rồi, Tư Mộ Hàn đối xử với cô thế nào, tôi cũng không biết.” Nói xong, dường như Nguyễn Tri Hạ cảm thấy rất thú vị, cười khẽ một tiếng.
Sau đó, Nguyễn Tri Hạ quay người đi ra ngoài.
Sau lưng truyền đến âm thanh hoảng sợ của Nguyễn Hương Thảo: “Nguyễn Tri Hạ cô quay lại cho tôi!”
Nguyễn Tri Hạ đi ra, không quay đầu lại.
Thời Dũng đưa cô đưa đến cửa biệt thự, còn đưa cô một chìa khóa xe.
Nguyễn Tri Hạ nhìn chìa khóa xe trong tay, hơi sửng sốt.
Thời Dũng nhìn ra sự nghi ngờ của cô, nói: “Giấy không gói được lửa, cô chủ biết những sau chuyện này, chắc chắn không thể không làm gì cả.”
Có thể được làm trợ lý đặc biệt cho Tư Mộ Hàn, sao Thời Dũng có thể là người tầm thường được.
Anh ta còn nhiều tuổi hơn Tư Mộ Hàn, giải quyết công việc trôi chảy, hiểu tính tình Tư Mộ Hàn, tất nhiên cũng hiểu tính tình Nguyễn Tri Hạ.
Lúc này, Thời Dũng lại bổ sung một câu: “Tôi sẽ phái người âm thầm đi theo cô.”
“Được.” Nguyễn Tri Hạ cũng không nói thêm nữa, trực tiếp lái xe rời đi.
Thời Dũng nhìn xe Nguyễn Tri Hạ biến mất trong bóng đêm, rồi mới quay người đi vào trong biệt thự.
Vệ sĩ trực đêm bị tiếng ô tô kinh động, liền tới cửa chính biệt thự.
Họ nhìn thấy Thời Dũng, hỏi: “Trợ lý Thời, đã trễ rồi, cậu chủ vẫn còn đi có việc sao?”
“Không phải việc của các cậu, trở về đi.” Thời Dũng không hề dừng lại, đi ngang qua người bọn họ.
Thời Dũng đi thẳng lên tầng, đứng trước cửa phòng ngủ của Tư Mộ Hàn một lúc, rồi mới trở về phòng.
*
Khi Tư Mộ Hàn tỉnh lại, cảm thấy cổ hơi đau nhức.
Sau khi nghĩ một chút, anh lập tức nhớ ra chuyện xảy ra trước đó, anh đột nhiên bật dậy xuống giường.
Lúc này, sắc trời đã sáng rõ, đã là sáng sớm.
Quần áo cũng không kịp thay, Tư Mộ Hàn bước nhanh tới cửa, vừa mở cửa vừa quát: “Nguyễn Tri Hạ đâu?”
Cửa phòng vừa mở ra, đứng ngoài cửa là Thời Dũng.
Trông thấy Tư Mộ Hàn, anh ta lập tức cung kính chào một tiếng: “Cậu chủ.”
Tư Mộ Hàn một tay còn vịn trên khung cửa, trông thấy Thời Dũng đứng ở cửa, anh đã đoán được điều gì đó, tay vịn khung cửa không tự chủ được nắm chặt lại, tiếng nói do vừa tỉnh dậy hơi khàn khàn: “Nguyễn Tri Hạ đâu?”
“Tối qua cô chủ đã đi rồi.” Thời Dũng nói sự thật.
Tư Mộ Hàn không nói gì, nhìn chòng chọc vào Thời Dũng, ánh mắt vô cùng sắc bén, giống như là muốn nhìn thấu anh ta.
Dù Thời Dũng cũng cảm thấy mình thả Nguyễn Tri Hạ đi không hề sai, nhưng Tư Mộ Hàn lại không thể nghĩ như anh ta.
Anh ta hơi chột dạ cúi đầu, không dám đối diện với Tư Mộ Hàn.
Một lúc lâu sau, Tư Mộ Hàn nhấc chân đạp anh ta một phát: “Cút!”
Một đạp này hơi mạnh, Thời Dũng đau rên khẽ một tiếng, anh ta chịu đau không nói lời nào, cũng không thanh minh cho bản thân.