Chương 3453:
Đã nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên Dương Minh Hạo chủ động gọi điện thoại liên hệ với ông ta, Trân Tuấn Tú nhíu mày, tai nạn xe cộ của Tư Mộ Hàn có liên quan tới ông ta, nếu không cũng không đến mức bắt đầu lo lắng thế này.
Trần Tuấn Tú liế m môi một cái, trở về phòng làm việc bắt đầu bày mưu tính kế, đã muốn chơi lớn thì cũng phải quấy nhiễu tất cả các thế gia ở Hải Phòng thì mới có lời.
Bảo vệ Trần Mộc Châu trốn kỹ, Trần Hiền bận rộn cả ngày mới chuyển rời được ánh mắt của đám người đi theo sau lưng Trần Mộc Châu đi.
“Giải quyết tốt rồi?” Trần Mộc Châu được Trần Hiền sắp xếp vào ở biệt thự tư nhân, cô ta ngồi trên ghế sô pha nhìn anh đứng cách đó không xa, nói.
“Trên cơ bản là vậy, có điều cô thật sự không biết bọn họ là do ai phái tới à?” Một đám người được huấn luyện bài bản như vậy lại dùng để đi bắt Trần Mộc Châu, một cô gái tay trói gà không chặt, cũng có chút kỳ lạ, rốt cuộc là ai dùng chơi lớn như vậy.
“Kẻ thù của tôi rất nhiều, ai mà biết được! Trần Hiền hợp tác không?” Cô ta tạm thời không về chỗ của Dương Thừa Húc được, đám người theo sau cô ta kia dám chắc năm mươi phần trăm là của Dương Minh Hạo tìm tới, bây giờ đụng vào thì chết lúc nào không biết, vất vả lắm mới nhặt về được một mạng, cô không có thói quen chịu chết.
“Thẻ đánh bạc đâu?” Trần Hiền nhìn Trân Mộc Châu bằng con mắt đầy hứng thú, dứt khoát tới ngồi bên cạnh cô ta hỏi.
“Tôi đương nhiên nắm chắc thứ đồ có thể báo danh trong tay, anh lại gần đây một chút!” Cô ta phất phất tay, ra hiệu Trần Hiền ngồi gân một chút, Trần Mộc Châu tủm tỉm cười nhẹ nhàng nói vào tai anh ta vài chữ, sau đó ung dung nhìn anh ta.
“Cô chắc chắn?” Nghe xong, Trân Hiền có chút khó tin ngẩng đầu, sự toan tính trên mặt Trân Hiền ngày càng rõ, chuyện đúng là càng ngày càng thú vị, nếu thật sự là vậy, Tư Mộ Hàn và Nguyễn Kiến Định sẽ là kẻ cắp gặp bà già TOI.
“Đương nhiên, có hứng thú không?”
Nắm vuốt thẻ bài trong tay, lo gì không tìm được đối tượng hợp tác, Trần Mộc Châu không vội, cũng không hoảng tựa vào thành ghế sô pha, trong tay bưng ly rượu chậm rãi lắc lư.
“Điều kiện?” Trân Hiền cũng ngồi thẳng dậy rót cho mình một ly, rượu đỏ trong lý lắc lư theo nhịp, anh ta đã rục rịch muốn hành động ngay rồi.
“Nguyễn Tri Hạ phải chết, Tư Mộ Hàn là của tôi, những cái khác tôi không có hứng thú, thế nào?” Người cô †a cần từ đầu tới cuối cũng chỉ là hai người đó thôi…
“Tôi không có hứng thú với hai người này, cô muốn thì tôi đương nhiên sẽ không tranh với cô, có điều cô có thể suy nghĩ kỹ một chút, cô thực sự không muốn Sunrise và TQT à?” Chỉ một Sunrise thôi đã khiến vô số người chạy theo như vịt, huống chỉ lại còn cộng thêm TOT, anh ta không tin sẽ có người không có chút hứng thú nào.
“Nếu như anh cứng rắn muốn cho tôi thì tôi đương nhiên không từ chối, có điều tôi chỉ thấy càng có hứng thú với Tư Mộ Hàn thôi, sao? Lo tôi sẽ lừa anh à?” Trần Mộc Châu nhấp một ngụm rượu, vẻ mặt không vui nhìn Trần Hiền, hừ lạnh một tiếng không nói gì.
“Đã lựa chọn hợp tác, chút tin tưởng ấy tôi vẫn có, có điều muốn xác nhận một lần thôi, đã vậy thì trao đổi chút tin tức đi!” Đung đưa ly rượu đỏ, Trần Hiền cũng không nóng nảy uống, nhìn anh ta cười nửa miệng, một bên mặt khuất trong bóng tối, thấy không rõ được biểu cảm, khiến Trần Mộc Châu lạnh cả người.
“Dương Minh Hạo là hạng người gì, lâu như vậy rồi, anh hẳn phải biết rõ hơn tôi, lần này người tới bắt tôi có liên quan tới ông ta, có điều tôi tạm thời không rõ ràng lắm ông ta muốn bắt tôi về làm gì. Tai nạn của Tư Mộ Hàn rất nghiêm trọng, hẳn là do Dương Minh Hạo làm, tôi chỉ biết có những điều này, anh biết gì khác thì nói một chút xem sao” Trần Mộc Châu rất thẳng thắn, nửa người dựa vào ghế sô pha, dáng vẻ lười biếng.
Trần Hiền suy tư một lát, mới cau mày nói: “Trân Tuấn Tú sẽ không bỏ qua cơ hội lần này, trước đó tôi đã dò được tin, đoán chừng hai ngày này ông †a sẽ ra tay, cụ thể thế nào thì ông ta không nói, nên tạm thời tôi không rõ ràng.’ Nói đi nói lại, hai người cũng không nắm được đầu mối hữu dụng, Trần Hiền hừ lạnh một tiếng, quả nhiên là mấy con cáo già, không để lộ chút có ích nào, thứ lộ ra đều không ảnh hưởng tới toàn cục chút nào, thật sự là một kẻ so với một kẻ còn biết giả bộ hơn.