Trong lúc nhất thời, Thẩm Lệ dở khóc dở cười.
Tư Nguyễn thắt dây an toàn cho Thẩm Lệ đàng hoàng, sau đó mới ngồi trở lại thắt dây an toàn của mình.
Cố Mãn Mãn ngồi ở phía trước nhìn thấy mà sắp bị sự dễ thương nhấn chìm, đợi đến lúc Tư Nguyễn thắt dây an toàn xong rồi thì mới nói: “Dì sắp lái xe rồi đó nha.”
Tư Nguyễn nâng mắt, lên tiếng nói: “Được ạ.”
Cố Mãn Mãn nở một nụ cười của người dì, quả thật đây chính là một cô bé thiên thần.
Mỗi lần nhìn thấy Tư Nguyễn, cô ấy đều sẽ bị sự đáng yêu nhấn chìm.
Hai người Tư Nguyễn và Thẩm Lệ ngồi ở hàng sau, cô bé đung đưa bắp chân, ngửa đầu lên nhìn Thẩm Lệ: “Dì Thẩm ơi, là mẹ nhờ dì đến đây để thăm người bạn nhỏ bị bỏ rơi đáng thương này đó hả?”
Thẩm Lệ bị cách nói của Tư Nguyễn chọc cười: “Không phải đâu, là sau khi dì biết được con trở thành người bạn nhỏ bị bỏ rơi đáng thương, cho nên chủ động đến đây thăm con.”
Sau khi giải quyết xong chuyện của Tạ Sinh, thời gian của Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn cũng đã bình ổn, mà Tư Nguyễn càng ngày cũng càng trở nên sáng sủa hơn.
Dường như là chỉ cần cố gắng không từ bỏ, tất cả đều sẽ phát triển theo phương hướng tốt hơn.
Tất cả đều sẽ trở nên tốt hơn.
“Dạ?” Tư Nguyễn nghiêng đầu, trong đôi mắt to tràn đầy vẻ nghi hoặc.
Thẩm Lệ nhìn Tư Nguyễn giải thích nói: “Lần này ba mẹ của con đi đột ngột quá, dì cũng không biết là bọn họ lại xuất ngoại đi du lịch, dì ngẫu nhiên biết tới thôi.”
“Là như vậy ạ…” Tư Nguyễn giống như đã hiểu mà gật đầu.
“Đúng rồi đó.” Thẩm Lệ sờ lên đầu của Tư Nguyễn.
Cô vốn dĩ muốn đến đây để tìm Nguyễn Tri Hạ hỏi chuyện ngày hôm đó, nhưng mà bây giờ Nguyễn Tri Hạ lại đi ra nước ngoài nghỉ ngơi, cô căn bản cũng không liên lạc được với cô ấy, cho nên con đường này xem như không thể đi được rồi.
Nếu đã như thế này, Thẩm Lệ tạm thời cũng không cần suy nghĩ những chuyện kia nữa, bây giờ cô nghĩ đến nên dẫn Tư Nguyễn đi ăn cái gì trước cái đã.
Vừa dừng ở trước cửa nhà hàng, điện thoại di động ở trong cái ba lô nhỏ của Tư Nguyễn vang lên.
“Là điện thoại di động của con reo đó.” Tư Nguyễn mở ba lô ra, vừa tìm điện thoại ở bên trong vừa nói chuyện với Thẩm Lệ: “Chắc chắn là chú Cố gọi điện thoại cho con.”
“Con có điện thoại di động nữa hả?” Thẩm Lệ hỏi cô bé.
“Dạ có.” Tư Nguyễn lấy điện thoại di động ra, cười tủm tỉm đưa Thẩm Lệ nhìn màn hình điện thoại: “Thật sự là chú Cố nè.”
Thẩm Lệ có chút ghen: “Dì cũng không có số điện thoại của con.”
“Không có việc gì đâu, con có số của dì mà, số của dì còn được xếp ở phía trước của chú Cố nữa cơ.” Tư Nguyễn mỉm cười lấy lòng.
Thẩm Lệ nghe như vậy thì vui vẻ: “Thế này thì còn tạm được.”
“Chú Cố.” Tư Nguyễn nhận điện thoại: “Con với dì Thẩm đang ở cùng với nhau… dạ… không được đâu, tạm biệt chú.”