Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3810:

“Tạm thời không cần thiết , hành động quá lớn sẽ đánh rắn động cỏ thì không nói , tình huống đó còn có thể khiến cho Tri Hạ và bọn nhỏ hoàn toàn bị cuốn vào nguy hiểm hơn , nếu để ở bên cạnh mình thì có thể thấy được là chỗ an toàn hơn rất nhiều , Mộ Hàn , không nên vội vàng , tôi lập tức trở về.”

Nguyễn Kiến Định thở dài , giọng điệu ôn hòa trấn an hai lần , cảm giác người đối diện đã khôi phục không khác lắm mới cúp điện thoại.

Tư Mộ Hàn có chút ngu ngơ ngồi trên ghế , mi tâm cau lại rất chặt , anh luôn có một dự cảm không tốt quanh quẩn ở trong lòng , bất luận làm như thế nào cũng không có cách nào xua tan được.

Rất giống như có một chuyện nhất định phải xảy ra , bất luận làm như thế nào cũng dường như không thay đổi được.

Giống như cái xác không hồn về đến phòng , anh máy móc cởi quần áo trên người xuống , vén chăn lên đưa tay ôm lấy Nguyễn Tri Hạ đang ngủ , cả người giống như là như rơi vào hầm băng , lạnh lẽo khiến anh có chút run rẩy.

Nguyễn Tri Hạ bị đè có chút khó chịu , mơ màng mở trừng trừng hai mắt ra , thấy là Tư Mộ Hàn trở về.

Cảm thấy vẻ mặt anh có chút không đúng , cô không nói thêm lời nào , chỉ vươn tay ôm lấy anh , lấy tay nhẹ nhàng vỗ vào lưng anh , miệng cứ ngâm ca một ca từ không rõ tên.

Từng chút , từng chút một giúp anh buông lỏng cảnh giác , từ từ chìm vào giấc ngủ…

Một ngày cứ vậy mà trôi qua , Nguyễn Kiến Định cũng bí mật bay từ bên châu  u về , những việc hệ trọng của gia tộc Otto đều do hai người Nguyễn Kiến Định cùng công tước Otto xử lý , mỗi ngày đều trốn trong phòng làm việc làm những việc bí mật không để ai biết khiến người bình thường cũng không tài nào đoán ra.

Vũ Nguyên Hải cũng làm đúng theo những gì đã nói , dù chỉ là một vấn đề nhỏ cũng không xảy ra , nhưng Tư Mộ Hàn vẫn không dám thờ ơ , bàng quan như trước. Bên châu  u truyền đến tin tức , từ sau khi Vũ Nguyên Hải bỏ chạy , thái độ của Giang Húc Đông cũng chưa có gì khác thường , một chút sốt ruột cũng không có. Anh ta không nổi điên lên tìm người , ngược lại một chút động tĩnh cũng không có , thậm chí hiện tại anh ta đang ở đâu cũng không ai biết.

Gia tộc Húc Nhật cũng hiếm khi yên tĩnh trở lại , tựa như đang phục tùng mệnh lệnh của ai đó , dã thú bị nhổ đi răng nanh rồi sao? Ngoan ngoãn mà nằm úp trên mặt đất thu lại móng vuốt tùy ý cho người khác đùa giỡn?

Cho dù có tăng cường dò la tin tức nhưng một chút thông tin cũng không có , các nếp nhăn trên chân mày Tư Mộ Hàn đều sắp dồn lại với nhau thành một đường thẳng.

Giang Húc Đông hiện tại đang ngồi cùng xe với Dương Minh Hạo đi tới nước Mỹ. Lần đầu tiên ngồi xe gần sáu giờ liền , sau lại còn phải ngồi thuyền , lúc sau lại phải ngồi xe , cuối cùng còn phải đi bộ. Sở dĩ hành trình phức tạp như vậy chính là vì phải tránh né gia tộc Otto , có thể nói là vô cùng nhọc công.

Lần này Dương Thừa Húc cùng Trần Mộc Châu cũng không đi theo , đi cùng cũng chỉ có Dương Minh Hạo cùng hai vệ sĩ của anh ta , người còn lại chính là Giang Húc Đông , vài người hành động cũng xem như nhanh nhẹn , chỉ một chốc đã tìm ra được một con đường tương đối gần liền trực tiếp xuất phát.

Mỗi người đều lặn lội đi gần hai mươi tiếng , đợi đến khi tới nơi , không riêng gì Giang Húc Đông và Dương Minh Hạo , vài vệ sĩ đi theo sau mặt mày đỏ bừng , hai mắt đều tràn ngập tơ máu , mệt mỏi đến díu cả lại không mở ra được.

Dựa theo ước định lúc trước đã nói với Abel , họ tìm thấy được khách sạn liền đi vào. Tất cả hỏi thăm đám người trên tầng một chút , sau đó thì ai về phòng nấy. Nhìn căn phòng đơn giản đến mức chỉ có một chiếc giường cùng nhà vệ sinh , chân mày Giang Húc Đông nhăn lại , anh ta lấy ra vài món đồ dùng hằng ngày , cố gắng tắm thật nhanh rồi để nguyên quần áo mà nằm lên giường.

Ngủ ở đây cũng tương đối thoải mái , ngủ say đến không hề có một giấc mơ. Chờ đến khi anh ta tỉnh lại đã là ráng chiều. Anh ta ngắm bầu trời trong chốc lát rồi mới thay quần áo , mím môi , kiểm tra hành lý của mình một chút rồi đi xuống tầng.

Không đợi Dương Minh Hạo , anh ta thừa dịp trời sắp tối rời khỏi khách sạn.

Anh ta đã đợi quá lâu , nếu còn bắt anh ta đợi thêm nữa e là sẽ hỏng mất , sự nhớ nhung nồng đậm ấy không một lúc nào không kích thích thần kinh của anh ta , nếu Nguyên Hải không ở bên cạnh anh ta , việc anh ta tồn tại trên thế giới này cũng không có ý nghĩa gì nữa…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK