Sau đó cùng nhau chạy như bay, giống như có ma đuổi phía sau.
Nguyễn Tri Hạ mới đi ra ngoài biệt thự, đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân chỉnh tề vang lên phía sau.
Cô còn chưa quay đầu lại, thì một nhóm vệ sĩ đã đi tới trước mặt cô.
Một chiếc xe màu đen lái đến dừng trước mặt cô, lập tức có một vệ sĩ đi tới mở cửa xe giúp cô: “Mời mợ chủ lên xe.”
Ngoại trừ một vệ sĩ mở cửa xe, những vệ sĩ còn lại đều nhao nhao vây quanh cô, nhìn có vẻ giống như đang muốn mời cô lên xe, nhưng trên thực tế lại giống như sợ cô chạy mất.
Nguyễn Tri Hạ có chút dở khóc dở cười.
Thật đúng là ông chủ như thế nào thì vệ sĩ như thế đó mà.
Hoàn toàn không nói đạo lý giống như Tư Mộ Hàn.
“Được rồi, đều giải tán hết đi, tôi lên xe còn không được sao?” Nguyễn Tri Hạ nói xong thì cúi người leo lên xe.
Nhóm vệ sĩ: “…” Bọn họ cảm thấy hình như mợ chủ sớm đã nhìn thấu tất cả.
Lúc đầu Nguyễn Tri Hạ muốn cùng Thẩm Lệ đi dạo phố để giải sầu, kết quả Tư Mộ Hàn lại phái một nhóm nhiều vệ sĩ như vậy đi theo cô.
Cô đi tới đâu phía sau cũng có một nhóm người đi theo, cho dù cô muốn khiêm tốn một chút cũng không khiêm tốn được.
Lúc Thẩm Lệ nhìn thấy một nhóm vệ sĩ ở phía sau cô, cũng mở to mắt: “Cậu là thái hậu xuất cung sao? Tại sao phía sau lại có nhiều người đi theo như vậy?”
Nguyễn Tri Hạ xoay đầu nhìn về phía nhóm vệ sĩ.
Lúc những vệ sĩ chạm vào ánh mắt của Nguyễn Tri Hạ, đều vội vàng quay đầu nhìn về phía khác.
Nguyễn Tri Hạ thở dài: “Cái gì mà thái hậu xuất cung chứ, rõ ràng là Tư Mộ Hàn phát điên rồi.”
Với một nhóm vệ sĩ đi phía sau, Nguyễn Tri Hạ chỉ có thể tùy tiện đi dạo với Thẩm Lệ một lát, sau đó tìm một nhà hàng để ăn cơm.
Bởi vì có rất nhiều vệ sĩ đi theo, bọn họ chỉ có thể tìm một nơi nào đó để ăn cơm.
Ngoài ra còn phải có một bàn ăn ở đại sảnh bên ngoài phòng ăn để cho vệ sĩ ăn.
Những vệ sĩ đó đã đi theo cô hơn nửa ngày rồi, sớm đã đói meo rồi, vừa ngồi xuống đã bắt đầu ăn như hổ đói.
Thẩm Lệ nhìn qua khe cửa, kêu Nguyễn Tri Hạ thay một bộ đồ khác, sau đó lặng lẽ dẫn cô chạy mất.
Hai người phụ nữ cùng nhau đi dạo phố, dẫn theo một nhóm vệ sĩ cũng không làm được gì.
Bỏ rơi vệ sĩ, hai người từ cửa sau phòng ăn lẻn ra ngoài, đi tới chợ đêm phía sau trường cấp ba.
Hai người cầm hai xâu thịt dê nướng trong một quán nhỏ ở vem đường, vừa ăn vừa trò chuyện.
“Thỉnh thoảng tớ sẽ có chút nhớ lại kỉ niệm lúc học cấp ba.”
“Tại sao?” Thẩm Lệ ăn đến mức miệng dính đầy dầu mỡ, vừa cầm khăn giấy vừa hỏi cô.
Nguyễn Tri Hạ mỉm cười: “Ngày tháng rất đơn giản.”
Ngày tháng rất đơn giản, ngoại trừ việc học chính là làm người vô hình trong nhà họ Nguyễn, bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy không tệ.
Thẩm Lệ nghe xong, không biết nghĩ tới điều gì, không còn hứng thú ném xâu thịt vẫn chưa ăn xong vào thùng rác: “Tớ không hề nhớ đến kỉ niệm năm cấp ba.”
Nguyễn Tri Hạ đang muốn hỏi lý do của cô ấy, thì nghe thấy phía sau vang lên một giọng nói rất quen thuộc.
“Tri Hạ.”
Là tiếng của một người con trai, có chút quen tai, nhưng nhất thời không nhớ ra là ai.
Vừa xoay đầu lại, phát hiện đó chính là Thẩm Sơ Hoàng đã lâu không gặp.
.
Truyện Điền Văn
Thẩm Sơ Hoàng nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ lập tức nở nụ cười..
Danh Sách Chương: