Chương 3733:
“Anh ơi , Mộ Hàn đâu rồi , sao anh ấy lại không tới?”
Nhìn xung quanh mấy vòng vẫn không nhìn thấy người đàn ông mà trước khi đăng ký còn gọi điện thoại cho mình , Nguyễn Tri Hạ thoáng có chút thất vọng.
Cô mặt nhăn mày nhó tiến lên rồi hỏi.
“Chân của cậu ta còn chưa khỏe , bây giờ vẫn còn đang ở bệnh viện tiếp nhận trị liệu , đợi tới ngày mai thì em đã có thể nhìn thấy cậu ta rồi.” Dùng sức xoa xoa cái đầu của cậu nhóc một cái , Nguyễn Kiến Định khom người xuống ôm lấy Nguyễn Hướng Minh đi theo bên cạnh công tước Otto lên , không muốn để ý đến cô.
Biết là bởi vì bị bệnh , vẻ đau lòng và khó chịu lập tức tiêu tán đi hơn phân nửa. Khóe miệng Nguyễn Tri Hạ lại nhếch lên một lần nữa , vui vẻ đi theo phía sau Nguyễn Kiến Định , cùng đi về nhà.
Vừa lên xe , Nguyễn Kiến Định đã kéo công tước Otto ra ngồi phía sau , hai người nói chuyện công ty suốt cả đường đi , vài lần Nguyễn Tri Hạ có ý muốn nói chen vào nhưng cũng bị Nguyễn Kiến Định kéo đề tài đi không một chút dấu vết , không bao lâu sau thì đoàn người cũng tới được biệt thự.
“Ngồi máy bay trở về vất vả rồi , Tri Hạ , em dẫn Hướng Minh đi lên trên nghỉ ngơi đi , anh còn có chút chuyện muốn nói với ông ngoại. Để người giúp việc đưa em đi , nghỉ ngơi sớm một chút , ngày mai đưa em đi gặp Mộ Hàn.” Nói xong Nguyễn Kiến Định phóng cho Nguyễn Hướng Minh một ánh mắt rồi xoay người rời đi.
Mơ màng được người giúp việc dẫn vào phòng của mình , sau khi hai người Nguyễn Tri Hạ và Nguyễn Hướng Minh đều mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau thật lâu sau thì mới miễn cưỡng phản ứng lại.
Hình như cô bị đùa giỡn rồi.
Ngay cả cơm tối cũng không cho cô ăn mà cứ như vậy trực tiếp đuổi bọn họ lên trên lầu. Thật đúng là anh trai ruột của cô mà.
“Hướng Minh , có muốn đi tìm bố không?” Dù sao cũng đã sống ở nước Mĩ nhiều năm như vậy rồi , ra ngoài cửa vẫn tương đối dễ dàng.
Tuy trời đã tối rồi , nhưng đây hoàn toàn không ngăn được lòng muốn ra ngoài của Nguyễn Tri Hạ.
“Mẹ , mẹ ơi , cái kia… không phải cậu nói là ngày mai mới đưa chúng ta đi sao? Mẹ ơi cả một ngày mẹ chưa tắm rửa rồi , hay là chúng ta nghỉ ngơi trước một chút , ngày mai trạng thái tốt mới đi. Chắc chắn bố sẽ sáng bừng mắt cho xem.”
Bị ý nghĩ bất thình lình của Nguyễn Tri Hạ làm cho chấn động một chút , Nguyễn Hướng Minh vò đầu bứt tai , ngay cả vẻ đáng thương cũng phải cố gắng giả thì mới miễn cưỡng giữ người lại được.
Cậu bé lau mồ hôi trên trán , nhìn thấy cửa phòng tắm đã được đóng lại , cậu mới cởi giầy leo lên giường nằm xuống rồi thở ra một hơi.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy tí tách , giống như thôi miên vậy.
Tuy mới tỉnh lại không bao lâu , nhưng dù sao ở trên máy bay cũng không thể nghỉ ngơi một cách thoải mái được , cùng với âm thanh nhẹ nhàng , cậu bé bèn chìm vào giấc ngủ rất nhanh.
Lúc Nguyễn Tri Hạ đi ra khỏi phòng tắm thì nhìn thấy một hình ảnh như vậy , cậu nhóc kia nằm ngửa trên giường , bụng nhỏ phập phồng đều đều , trên mặt lộ ra một tia mệt mỏi , đôi mắt xanh đen không quá nghiêm trọng , lúc này đang ngủ rất ngon.
Cô khẽ cười một tiếng , sửa sang lại áo tắm của mình một chút , tóc cũng đã được lau khô lúc ở trong phòng tắm rồi.
Nguyễn Tri Hạ nhẹ tay nhẹ chân bước qua , kéo cậu bé kia vào trong lòng , lấy điện thoại ra muốn gọi một cuộc điện thoại cho Tư Mộ Hàn , nhưng nghĩ đến nếu đang ở trong quá trình tiếp nhận trị liệu thì chắc là anh không thể nghe điện thoại được.
Thế nên cô gửi một tin nhắn qua , bản thân thì chơi điện thoại một chút rồi cũng chìm sâu vào giấc ngủ.
Di chứng của việc ngủ sớm chính là buổi sáng tỉnh dậy cực kỳ sớm , trời vừa mới hơi sáng một chút , tiếng cửa bị đẩy ra khiến cho hai mẹ con nằm trên giường bừng tỉnh , liếc nhìn nhau , vèo một cái trực tiếp ngồi bật dậy , hai tròng mắt nhìn chằm chằm thẳng về phía cửa.