Nguyễn Tri Hạ giật mình hét lên một tiếng, lui về sau mấy bước.
Lúc này người phụ nữ mới vén tóc ra sau tai, để lộ ra khuôn mặt: “Cô Hạ, đã trễ thế này, cô còn làm gì ở đây?”
“Là Ly à.” Nguyễn Tri Hạ nhìn rõ mặt cô ấy rồi mới khẽ nhắm mắt, thở phào nhẹ nhõm: “Tôi hơi khát nên muốn tìm nước để uống.”
Không biết có phải vì bị đánh thức lúc nửa đêm không mà giọng của Ly nghe nhẹ bẫng: “Vậy à? Thế sao cô lại đi từ lầu trên xuống?”
Cô ta nói xong liền nhìn thoáng qua trên lầu sau đó lại nhìn Nguyễn Tri Hạ.
Lúc biết là Ly, Nguyễn Tri Hạ đã ổn định lại tâm trạng rồi nên sắc mặt tự nhiên hơn, cô nói: “Nửa đêm tỉnh dậy tôi mơ mơ màng màng, đi lên trên lầu rồi tối mới nhận ra là đi nhầm chỗ.”
Hình như Ly cũng tin: “À” lên một tiếng rồi nói: “Tôi cũng dậy uống nước, Cô Hạ và tôi cùng xuống hay là để tôi mang nước lên cho cô nhé.”
“Dù sao cũng thức giấc rồi nên tôi và cô cùng xuống đi.” Nguyễn Tri Hạ nói xong liền xuống lầu trước.
Cô vừa đi vừa cố gắng lắng nghe tiếng bước chân của Ly.
Vừa lắng tai cô liền nhận ra bước chân của Ly nhẹ như không.
Lúc ban ngày, cô không hề để ý, nhưng vừa rồi khi xuống lầu, cô đã tập trung tinh thần mà vẫn không nghe thấy tiếng bước chân của Ly.
Trên đời này, chỉ có hai loại người bước đi mà không phát ra tiếng động.
Một là ma, hai là người có luyện võ.
Và hiển nhiên Ly chính là vế sau.
Lúc ban ngày, thoạt trông Ly có vẻ là người chất phác, suýt chút nữa, Nguyễn Tri Hạ thật sự tin rằng Ly chỉ là một cô giúp việc bình thường.
Một người có thể luyện đến trình độ đi không phát ra tiếng động, nhất định là đã từng được huấn luyện chuyên nghiệp, khẳng định không phải là người bình thường, càng không thể là một người giúp việc bình thường được.
Ly vẫn đang đi phía sau đột nhiên vòng tới trước mặt cô: “Cô Hạ, tôi đi trước giúp cô bật đèn nhé, phòng khách tối quá.”
Lúc này, tiếng bước chân của cô ta đã nặng hơn, như thể cố ý dậm mạnh chân cho Nguyễn Tri Hạ nghe.
Trực giác của phụ nữ thường đúng, Nguyễn Tri Hạ cũng tin vào cảm giác của mình.
Đến phòng khách, Ly đi tới cạnh ghế sofasofa rồi nói với Nguyễn Tri Hạ: “Cô Hạ, cô ngồi xuống trước đi, tôi rót nước cho cô.”
“Được, cảm ơn cô.” Nguyễn Tri Hạ mỉm cười ngồi lên ghế sofa, nhìn Ly đi rót nước.
Ly vừa đi khuất, nụ cười trên mặt cô liền mất sạch.
Cô hơi cúi đầu, sắc mặt nặng nề.
Ly nhanh chóng mang nước ra, còn tiện thể mang ra một đĩa bánh ngọt.
Cô ta đặt đĩa bánh ngọt xuống bàn rồi đưa nước cho Nguyễn Tri Hạ: “Tôi thấy còn chút bánh ngọt nên bưng ra một ít, đây là đồ mà tôi làm hôm qua, ngài ấy khen là ngon.”
Nguyễn Tri Hạ nếm thử một miếng, không ngọt lắm lại còn dẻo nữa.
Ngẩng đầu thấy vẻ mặt mong đợi của Ly, cô liền nói: “Rất ngon, tài nghệ của cô đúng là rất giỏi.”
“Tôi còn biết làm nhiều loại bánh ngọt nữa, cô ở đây lâu hơn, tôi sẽ làm cho cô ăn thử hết.” Ly cười híp cả mắt, thoạt trông vừa hồn nhiên vừa đáng yêu.
Nhưng dáng vẻ giả vờ hồn nhiên đó không lừa được Nguyễn Tri Hạ nữa.
Cả ngày quan sát thì thấy trong biệt thự này, ngoại trừ một người giúp việc quản lý nhà cửa và một người chuyên quét dọn thì chỉ còn lại Ly.
Ly tuy làm công việc của người giúp việc, nhưng lại không giống những người giúp việc khác cho lắm, so với những người khác thì Ly hiển nhiên là “Quyền cao chức trọng” hơn.
Lúc trước cô ấy từng nói với Nguyễn Tri Hạ, là cô ấy giống với Lưu Chiến Thiên, đều được cha nuôi nhận nuôi, cho nên Lưu Chiến Thiên không hề xem cô là người giúp việc..
Danh Sách Chương: