“Anh đã quen việc Tư Hạ sống cùng với anh chưa?” Hà Tri Hạ đặt đũa xuống hỏi.
Tư Mộ Hàn không trực tiếp trả lời vấn đề của cô mà hỏi ngược lại: “Nếu anh nói không quen, em sẽ đón con bé về sao?”
Hà Tri Hạ do dự hỏi: “Anh thật sự không quen à?”
Lần này Tư Mộ Hàn ngược lại nghiêm túc trả lời câu hỏi của cô: “So với việc ở chúng với em, đứa nhỏ kia dễ ở hơn nhiều.”
Anh nói chuyện luôn khiến người khác có cảm giác nửa úp nửa mở.
May mà Nguyễn Tri Hạ từ lâu đã quen với cách nói chuyện của anh.
Hình như ý anh là…dễ sống chung với Tư Hạ hơn?
Hà Tri Hạ hỏi anh: “Ở chung với em rất khó khăn sao?”
Trước đây, cô cũng từng nghĩ sau khi có con, Tư Mộ Hàn sẽ làm một người ba như thế nào.
Cô nghĩ rằng một người có tính cách lạnh lùng như Tư Mộ Hàn, chắc chắn sẽ không muốn ở chung với trẻ con.
Sự thật đã chứng minh, anh thực sự không thích ở chung với trẻ con, nhưng cũng không ngại việc Tư Hạ yêu thích anh, gần gũi với anh.
“Lúc thì em muốn tái hôn với anh, lúc lại có mối quan hệ không rõ ràng với mối tình đầu.
Thật phiền phức.”
Khi Tư Mộ Hàn nói những lời này, anh không ngẩng đầu lên, cứ tự nhiên nói ra như vậy, giống như anh đã ủ trong lòng mình lâu rồi.
Nguyễn Tri Hạ nhận ra anh vẫn chưa nói xong, lặng lẽ chờ anh nói tiếp.
“Bánh bao nhỏ không giống như em.
Nếu cho nó ăn kẹo rồi mở phim hoạt hình, nó sẽ vô cùng nghe lời.” Tư Mộ Hàn nói xong ngước lên nhìn cô.
Anh khẽ cau mày, ánh mắt ghét bỏ không hề che giấu nhìn cô.
Nguyễn Tri Hạ giật giật môi, kiên nhẫn giải thích với anh: “Em và Thẩm Sơ Hoàng quen biết từ rất lâu rồi.
Em đã từng thích anh ấy, nhưng…”
Cô chưa nói hết đã nghe thấy tiếng cười khẩy của Tư Mộ Hàn: “Ồ, thừa nhận rồi đúng không?”
“Anh có thể nghe hết lời em nói được không?” Khi nào cái tật xấu thích ngắt lời người khác của anh mới có thể sửa?
Tư Mộ Hàn khẽ nhếch môi, sắc mặt lạnh lùng nói: “Để em nói hết thì bữa ăn này không thể ăn hết được.”
Nguyễn Tri Hạ nghi hoặc: “Ý anh là gì?”
Sắc mặt Tư Mộ Hàn nghiêm túc: “Hóa ra không phải em bảo anh đến ăn cơm, mà là em muốn nói chuyện mối tình đầu của em với anh.
Em đang cố ý chọc giận anh.”
Hà Tri Hạ ngạc nhiên: “Em cố ý chọc giận anh khi nào?”
“Anh không muốn nghe ba từ Thẩm Sơ Hoàng từ miệng em.
Từ giờ trở đi, em câm miệng cho anh.” Anh nói câu cuối với giọng điệu vô cùng mạnh mẽ.
Nguyễn Tri Hạ sợ đến nỗi ngậm miệng.
Tư Mộ Hàn nói xong liền cúi đầu xuống tiếp tục ăn cơm.
Khẩu vị của anh rất tốt, vẫn giống như trước đây, mỗi lần ăn đều xen lẫn một miếng rau, cứ theo thứ tự, sau đó lại lặp lại.
Ngay cả ăn cơm cũng nghiêm túc giống như khi giải quyết công việc.
Hà Tri Hạ nhìn anh chằm chằm, vẫn đang nghĩ về câu nói vừa nãy của anh.
Không muốn nghe ba chữ Thẩm Sơ Hoàng từ miệng cô.
A, anh đang ghen sao?
Trong lòng Hà Tri Hạ nghĩ vậy, nhưng cũng không dám chắc chắn.
Cô lại không dám hỏi Tư Mộ Hàn để xác định xem có phải anh đang ghen hay không?.
Danh Sách Chương: