Chương 1586:
Vốn dĩ biểu hiện của Nguyễn Tri Hạ chỉ như đang xem một cuộc vui, nhưng mà sau khi nhìn kĩ một chút, cô liền cảm thấy chàng trai đang đánh hăng say nhất bên trong đám kia càng nhìn càng quen mắt.
Cô để ly rượu xuống, chăm chú nhìn thật kĩ, kinh ngạc gọi ra một cái tên: “Tư Gia Thành?”
“Ai?” Thẩm Lệ không nghe rõ Nguyễn Tri Hạ nói cái gì, hỏi lại.
“Tư Gia Thành nha! Em họ của Tư Mộ Hàn!” Sắc mặt Nguyễn Tri Hạ có chút sốt ruột, cô đứng lên muốn đi qua phía bên kia.
Thẩm Lệ liền vội vàng kéo cô lại: “Em họ của Tư Mộ Hàn với cậu thì có quan hệ gì đâu!”
“Tư Gia Thành ngoài là em họ của Tư Mộ Hàn, cậu ấy còn là Tư Gia Thành, cậu ấy gọi tớ một tiếng chị thì tớ không thể ngồi yên không để ý đến cậu ấy được.”
Nghe Nguyễn Tri Hạ nói như vậy, Thẩm Lệ không thể làm gì khác hơn là buông tay.
Nguyễn Tri Hạ đi tới, gương mặt nghiêm túc, hét to một tiếng: “Dừng tay!”
Mấy cậu bé còn đang đánh nhau liền bị một tiếng hô bất thình lình này làm cho giật mình, dồn dập ngừng tay.
Ánh mắt Nguyễn Tri Hạ rơi lên trên người Tư Gia Thành.
Kể ra, cô cũng đã ròng rã hơn ba năm rồi chưa gặp lại Tư Gia Thành.
Cậu bé con khi đó, mớ chỉ mấy năm thôi đã biến hóa khác hẳn.
Tính tính toán toán, năm nay Tư Gia Thành cũng đã mười chín tuổi.
Một cậu bé mười chín tuổi, đã hơi có dáng dấp đàn ông, thân hình của cậu cất cao, làn da dường như cũng đen đi rất nhiều, nhưng vẫn là một đứa nhỏ đẹp trai.
Tư Gia Thành nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ cũng giật mình: “Chị Tri Hạ. . .”
“Thực sự là em!” Nguyễn Tri Hạ đã nhiều năm chưa không gặp được Tư Gia Thành, không nghĩ tới khi hai người gặp lại, lại là ở trong trường hợp như vậy, lấy phương thức như thế này mà gặp mặt.
Nguyễn Tri Hạ bước một bước đi tới trước mặt Tư Gia Thành, đứng chắn ở trước mặt Tư Gia Thành.
Trước đây Tư Gia Thành đã cao hơn cô, bây giờ khi cô đứng ở trước mặt Tư Gia Thành lại càng phải ngửa đầu mới có thể thấy rõ mặt mũi của cậu.
Có thể nhìn ra bây giờ Tư Gia Thành đã cao không kém gì Tư Mộ Hàn.
“Chị Tri Hạ, chị cứ ở bên cạnh chờ em một chút, em có chút việc nhỏ còn chưa xử lý xong. Xong xuôi rồi em mời chị uống rượu.” Tư Gia Thành khẽ cúi người, hai tay nắm hai bên vai của Nguyễn Tri Hạ, đẩy cô sang một bên.
Sắc mặt của cậu bình tĩnh, giọng điệu trầm ổn, Nguyễn Tri Hạ từ trên người của cậu nhìn thấy sự kiên định giống như Tư Mộ Hàn.
Không chờ Nguyễn Tri Hạ nói gì, Tư Gia Thành đã vuốt vuốt tay áo, vặn vặn cái cổ một chút, nhìn qua vô cùng bướng bỉnh, lại đặc biệt hung hăng.
“Hai người các cậu cùng nhau lên đi, chúng ta tốc chiến tốc thắng!” Hai cậu bé ở bên kia bị Tư Gia Thành doạ đến sững sờ, trong lúc nhất thời vậy mà không dám động đậy.
Tư Gia Thành muốn nhanh chóng mời Nguyễn Tri Hạ uống rượu, giọng điệu không kiên nhẫn nói: “Nhanh lên!”
Nguyễn Tri Hạ thấy Tư Gia Thành còn muốn tiếp tục đánh nha, liền cau mày gọi cậu lại: ” Gia Thành!”
Tư Gia Thành hơi sửng sốt, quay đầu lại nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ, cậu lộ ra một nụ cười xán lạn với Nguyễn Tri Hạ: “Chị Tri Hạ, đã lâu không nghe thấy có người gọi em như vậy.”
Nguyễn Tri Hạ ngừng lại, mà hai cậu bé ở bên kia đã thừa dịp Tư Gia Thành đang phân tâm nói chuyện, bắt đầu tấn công về phía của cậu.
Nguyễn Tri Hạ kinh ngạc thốt lên một tiếng: “Cẩn thận!”
Tư Gia Thành đột nhiên hoàn hồn, phản ứng cực nhanh tránh thoát nắm đấm mà một người đang vung tới, ánh mắt cũng lập tức trở nên nghiêm tíc, cả người đều lộ ra cỗ khí thể quyết tâm.
Tuy nói bản tính của con trai là dũng cảm hiếu chiến, nhưng mà trong nháy mắt này, Nguyễn Tri Hạ lại cảm thấy trên người Tư Gia Thành có biến hóa rất lớn.
Tư Gia Thành trước đây chỉ là một cậu bé mà thôi, hiền lành lại nhiệt tình. Mà bây giờ, trong mắt của cậu có chất chứa rất nhiều thứ.
Thẩm Lệ nhìn thấy ba cậu bé lại muốn tiếp tục đánh nhau, lại thấy Nguyễn Tri Hạ vẫn đứng bên cạnh không nhúc nhích, liền lập tức đi tới lôi Nguyễn Tri Hạ tránh ra xa: “Làm cái gì đấy, bọn họ lại đánh nhau rồi, cậu đứng xa ra một chút.”
Kể cả là một đánh hai, Tư Gia Thành cũng vẫn chiếm thượng phong.