Vậy có lẽ là bận rồi, nếu không sao lại đến thời gian dọn dẹp nhà cửa cũng không có được!
Anh ta cầm hai ly nước tới rồi đặt trước mặt Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ.
“Cảm ơn.” Nguyễn Tri Hạ cầm cốc nước, nhấp một ngụm rồi quay đầu nhìn Tư Mộ Hàn, thấy anh có vẻ như rất hiếu kỳ quan sát căn phòng.
Lưu Chiến Hằng ngồi xuống trước mặt bọn họ: “Để em phải lo lắng rồi, lần sau anh nhất định sẽ nhớ cầm theo điện thoại.”
Nguyễn Tri Hạ nghe vậy, nói: “Chiều nay tôi đến phòng khám chữa bệnh tìm anh nhưng anh không ở đó.”
Lưu Chiến Hằng nghe vậy, dừng một chút rồi mới nói: “Chiều nay đi rồi.”.
Ngôn Tình Hài
Nguyễn Tri Hạ gật đầu, như nghĩ đến gì đó lại hỏi: “Là chuyện rất quan trọng sao? Đến cả điện thoại cũng quên mang theo.”
Dựa theo tính tình Lưu Chiến Hằng, nhất định là có chuyện gì rất quan trọng mới có thể đến điện thoại cũng quên cầm đi.
Trước đó khi cô gọi cho Lưu Chiến Hằng, lần đầu tiên gọi tới thì tự động ngắt, lần thứ hai tiếng chuông vang lên hai tiếng rồi ngắt, sau đó gọi lại thì đã tắt máy.
Nếu như Lưu Chiến Hằng quên cầm điện thoại đi, hết pin tự động tắt máy cũng là chuyện bình thường.
Lưu Chiến Hằng cười nhẹ: “Cũng không quá quan trọng, đã xử lý xong rồi.”
Mặc dù anh ta cười nhưng trong ánh mắt và giọng nói đều lộ ra cảm giác xa cách khó nói thành lời khiến Nguyễn Tri Hạ có hơi không quen.
Cô đưa tay huých Tư Mộ Hàn một cái, nhắc nhở anh bọn họ có thể đi được rồi.
Tư Mộ Hàn dựa vào lưng ghế sô-pha, ánh mắt vẫn tự nhiên nhìn xung quanh giống như đang ngồi nhà mình.
Người đàn ông này bị sao vậy, ở nhà Lưu Chiến Hằng đến nghiện rồi sao?
Nguyễn Tri Hạ đẩy anh một cái.
Tư Mộ Hàn thản nhiên liếc nhìn cô sau đó nâng mắt lên nhìn Lưu Chiến Hằng: “Có cà phê không?”
Giọng điệu tự nhiên như đang gọi cà phê ở quán cà phê vậy.
Đồng tử Lưu Chiến Hằng hơi co lại, dường như đã có chút mất kiên nhẫn nhưng anh ta vẫn đứng lên đi pha cà phê cho Tư Mộ Hàn.
Đợi anh ta quay người đi rồi, Nguyễn Tri Hạ mới nhỏ giọng hỏi anh: “Rốt cuộc anh muốn làm gì? Chúng ta nên về thôi.”
“Đến cũng đã đến rồi, ngồi thêm một lúc rồi đi, gấp gì chứ?”
Lời Tư Mộ Hàn vừa nghe thì giống lời nói khi tức giận nhưng giọng điệu anh vẫn giống bình thường, cảm giác tức giận một chút cũng không nghe ra.
Nguyễn Tri Hạ đoán không ra lúc này trong lòng anh đang nghĩ gì, cũng lười phải suy nghĩ, trực tiếp đứng lên đi về phía Lưu Chiến Hằng.
“Lưu Chiến Hằng, không cần pha nữa đâu, làm phiền anh rồi.
Chúng tôi phải về đây.” Tư Mộ Hàn không biết vì sao cứ ở đó không chịu đi, chuyện này chỉ có thể để cô tự nói.
Lưu Chiến Hằng quay đầu nhìn cô rồi lại tiếp tục cúi đầu pha cà phê: “Không phiền, xong ngay đây.”
Bây giờ anh ta đang pha cà phê nên thời gian có hơi chậm.
“Anh Lưu đã nói không phiền thì ở lại uống ly cà phê đã rồi đi.” Tư Mộ Hàn không biết vì sao cũng đi đến đây rồi.
Ai lại không tăng ca mà muộn thế này còn uống cà phê chứ?
Nguyễn Tri Hạ cảm giác Tư Mộ Hàn đang cố ý gây sự, nhưng trong những chuyện như này cô lại không có cách nào quản thúc anh.
Lưu Chiến Hằng nghe thấy lời Tư Mộ Hàn cũng không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ cười cười.
Cuối cùng, đợi Lưu Chiến Hằng pha cà phê xong, Tư Mộ Hàn uống gần nửa cốc mới đi về với Nguyễn Tri Hạ.
Sau khi Lưu Chiến Hằng đóng cửa phòng lại, Nguyễn Tri Hạ mới tức giận trừng mắt nhìn Tư Mộ Hàn: “Xem tối nay anh ngủ thế nào.”
Nói xong cô đi trước về phía cửa thang máy..
Danh Sách Chương: