Chương 3871:
Người phụ nữ kia cau mày nhìn Trần Mộc Châu còn đang giãy giụa trên lầu, lại cúi đầu nhìn Dương Thừa Húc đang ngồi trên ghế sô pha, thở dài: “Quả nhiên không hổ là bố con, cho dù là ông ta chưa từng dạy con một ngày nào, tính tình của hai người lại giống nhau đến như vậy. Dương Minh Hạo mất nhiều năm như vậy để dạy con, nhưng cuối cùng vẫn để cho con đi theo con đường này.’ Giọng nói của bà ta có chút thù hận.
“Tính cách của tôi hẳn là giống với tưởng tượng của bà đó. Còn bố của tôi chắc chắn là sẽ không điên cuồng như tôi đâu, ông ấy cũng là một người tương đối lý trí!”
Trong mắt Dương Thừa Húc hiện lên một tia khinh thường, không hề nhìn bà ta, tự mình nói lời này.
“Dương Minh Hạo chưa từng nói với con sao? Con vốn không phải là con ruột của ông ta, con là do mẹ cùng một người đàn ông khác sinh ra… Nói tới đây, người phụ nữ kia không nói gì nữa, nhìn sắc mặt của Dương Thừa Húc đột nhiên trở nên hung dữ, bà ta bỗng nhiên cảm thấy bản thân không nên nói ra những lời vừa rồi.
Có một số việc nên để cho nó thối rữa trong lòng, cả đời không ai biết mới là tốt nhất!
“Loại chuyện này cũng chỉ có người đàn bà như bà mới có thể nói ra một cách thản nhiên như vậy! Làm thế nào mà bố tôi có thể nói ra những lời đáng xấu hổ như bà được chứ.”
Dương Thừa Húc đỏ mắt nhìn chằm chằm vào hai mắt của bà ta, anh ta đang cố gắng để khống chế bản thân mình “Muốn mẹ giúp con làm cái gì.
Mặc dù mẹ là mẹ của con, tuy là không giống Dương Minh Hạo vẫn luôn ở bên cạnh con, nhưng mấy năm nay mẹ vấn luôn nhớ con, nếu như có thể…”
“Cũng không phải là nhiều việc lắm, bây giờ bà có thể tiếp cận Abel sao?
Dương Thừa Húc không nhịn được nói, thậm chí ánh mắt còn không dừng lại trên người bà ta, vẫn chú ý tới Trần Mộc Châu ở trên tầng hai.
“Tạm thời mẹ không tiếp cận được, hiện tại Abel đã đi tới Châu Âu rồi, người ở đây bây giờ chính là anh trai của anh ta, Yaren.” Bà ta chưa từng tiếp xúc trực tiếp với người đàn ông kia, chỉ nhìn từ xa vài lần, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua bà ta cũng biết người này không dễ trêu.
“Như vậy cũng được, tôi cần bà giúp tôi đi tìm những chứng cứ làm chuyện này trong mấy năm qua của Abel, chỉ có thời gian một tháng thôi.
Không tính riêng mỗi bố tôi, khả năng tôi cũng sẽ mất mạng theo các người. Bà ném tôi cho bố tôi nhiều năm như vậy thì cũng nên bồi thường một chút đi chứ!” Dương Thừa Húc không thể hiện chút cảm xúc nào, lạnh lùng hừ một tiếng, ngẩng mặt lên nhìn về phía chân trời xa xăm, có chút xuất thần.
Người phụ nữ hơi sửng sốt, nhíu mày: “Chuyện này không dễ xử lý, rốt cuộc bây giờ Dương Minh Hạo đang ở nơi nào? Là ai đã yêu cầu như thế?” Mới đầu yêu cầu này nghe giống như không có vấn đề gì, nhưng chỉ cần cẩn thận ngẫm nghĩ lại thì thấy căn bản chính là ép người vào con đường chết.
“Chuyện này không cần bà phải nhọc lòng, nói chung là không thể dễ dàng trộm được đồ từ chỗ của Abel đâu.” Dương Thừa Húc nói thẳng. Người phụ nữ kia im lặng một lúc lâu, khuôn mặt vốn dĩ trắng nõn bây giờ lộ ra vẻ trắng bệch, nhìn qua có vẻ không được tốt cho lắm. Sau một khoảng thời gian dài, bà ta mới gật đầu, sau đó mở miệng nói: ”Mẹ có thể giúp con, thế nhưng con phải đồng ý với mẹ một chuyện!”
Dương Thừa Húc có chút xem thường, anh ta mở tay ra, hừ nhẹ một tiếng tỏ vẻ đồng ý, nhưng hai mắt vẫn nhìn về phía trước, tỏ vẻ không kiên nhẫn.
“Chờ sau khi chuyện này kết thúc, cho dù Dương Minh Hạo có xảy ra bất kì vấn đề gì đi chăng nữa, con cũng không được xen vào, hay đưa vợ của con rồi khỏi chỗ này, tìm một nơi yên tĩnh mà sống khỏe mạnh!” Xét đến cuối cùng thì đây cũng là con trai do bà ta sinh ra, sử dụng quyền lợi thay đổi chuyện như vậy cũng rất tàn khốc nhưng anh ta không nên dính vào chuyện này, tuyệt đối không được dính vào!
“Tôi có thể đồng ý với bà, thế nhưng bà không cảm thấy xấu hổ sao? Tôi không phải là con trai ruột của bố nhưng bà vẫn yên tâm ném tôi cho ông ấy. Nếu lúc trước ông ấy mà đối xử với tôi nhẫn tâm thì không biết tôi có sống mà lớn lên như bây giờ được không, rốt cuộc trong lòng bà nghĩ như thế nào vậy?”