Chương 3404:
Anh ấy quay đầu lại nhìn bóng dáng của Tư Mộ Hàn đang đứng đối diện mình, nở nụ cười rạng rỡ: “Chuyện của Trần Tuấn Tú và Vũ Tuyết Phương để đi tản bộ rồi nói, gia đình nhà họ Trần gần đây một mình hợp tác với chính phủ, tìm người đi gây rối, tìm mấy kẻ say rượu làm loạn vị trí của bọn họ.
Chuyện kế tiếp tôi sẽ tự mình lo liệu lấy.
“Anh yên tâm đi, chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại.
Còn nữa, chân của anh không sao chứ?” Thấy bộ dạng tươi cười của Nguyễn Kiến Định, biểu cảm gương mặt của Tư Mộ Hàn cứng đờ trong giây lát. Những người quen biết đều biết là, Nguyễn Kiến Định càng cười vui vẻ, người mà anh ấy nghĩ đến sẽ càng gặp xúi quẩy. Thủ đoạn cực kỳ trơ tráo, vô liêm sỉ ấy đều được biểu hiện ra cả rồi. Lần này, Trân Tuấn Tú ước chừng như thực sự sẽ phải rét run.
“Trước khi trở về đi xem thử Nguyễn Tri Hạ đi, đoán chừng cô ấy đang trốn ở trong phòng mà khóc đấy. Tâm quan trọng của Lê Quốc Nam đối với cô mà nói không giống bình thường, anh ta đã đồng hành cùng cô suốt những năm vừa qua, vào những lúc nguy hiểm khó khăn cũng không rời đi hay vứt bỏ cô lại. Tình cảm được nảy sinh khi chung sống với nhau, e rằng không thể so sánh với quãng thời gian ngắn ngủi ở bên cạnh anh.
Nguyễn Kiến Định thở dài, anh ấy còn chưa giải thích với gia đình nhà họ Lê phía bên kia, nghĩ mãi vẫn không biết rốt cuộc là nên mở lời với mẹ của anh †a như thế nào.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ đi nói chuyện với gia đình nhà họ Lê bên kia. Anh nghỉ ngơi cho tốt đi.” Anh võ võ bả vai của Nguyễn Kiến Định, biết rằng bây giờ anh ấy không có cách nào để có thể đối diện với mẹ của Lê Quốc Nam. Tư Mộ Hàn thở dài, xoay người bước ra khỏi cửa.
Tư Mộ Hàn đẩy cửa bước vào phòng Nguyễn Tri Hạ trong yên lặng, không phát ra một tiếng động nào, rèm cửa được kéo lại, ngọn đèn vẫn chưa được bật, căn phòng tối đen như mực.
Anh cẩn thận mò mẫm tiến lại gân đầu giường, bật ngọn đèn trên đầu giường lên mới phát hiện ra Nguyễn Tri Hạ đang nằm ngang trên giường, bộ dạng vẫn như lúc trở về. Cô đã ngủ rồi nhưng vẫn chưa đắp chăn lại, nước mắt giàn qua, đầu tóc đã ướt đẫm nhưng vẫn đi ngủ, biểu cảm lộ ra vẻ bi thương.
Xem ra lần này, cô đã chịu tổn thương không nhẹ.
Anh ôm đầu cô, cẩn thận nhấc người cô lên, để cô ngồi trên đùi mình.
Tư Mộ Hàn kéo chăn bông lại rồi đặt cô vào. Anh chịu khó giúp cô cởi dép lê, cởi tất, thuận tiện lau người cho cô và giúp cô thay một bộ quần áo mới. Cô gái nhỏ đang nằm trên giường ngủ say sưa, không hay biết gì, có vẻ như hoàn toàn không tỉnh táo chút nào.
Sau một trận mệt mỏi, Tư Mộ Hàn đi đến nhà vệ sinh một cách dứt khoát, lấy khăn lau người mình, sau đó đi đến chỗ Nguyễn Tri Hạ đang đắp chăn ôm lấy cô rồi cùng nhau ngủ.
Ánh mặt trời ban mai chiếu xuyên qua khe hở giữa chiếc rèm cửa sổ. Nguyễn Tri Hạ duỗi người một cách lười biếng, căng hai mắt ra và nhìn thấy ai đó trên giường đang chống đầu bằng một tay, nhìn cô như cười mà không phải cười. Cô ngạc nhiên đến nỗi quên bén rằng mình đang há miệng, sững sờ một lúc lâu mới kịp phản ứng lại.
“Mộ Hàn, sao anh lại ở trên giường tôi thế này?” Tối qua cô tự mình chìm vào giấc ngủ lúc nào cũng không hay biết. Con người này đã lén leo lên giường cô từ lúc nào mà cô lại không có một chút cảm giác gì.
“Tôi không chỉ leo lên giường em mà còn giúp em thay quần áo, lau người cho em. Tri Hạ, lẽ nào em lại không nhận ra rằng quần áo trên người em đã được thay rồi à? Ừm, có chút kỳ quái nhỉ” Tư Mộ Hàn gãi gãi cằm mình, suy nghĩ một lát rồi cau mày nói.
Lúc anh thay quần áo cho cô vào tối hôm qua đúng là cảm thấy có chút kỳ quái, lúc ấy anh cũng không nghĩ gì nhiều cả. Bây giờ nghĩ lại mới càng thấy quả nhiên là kỳ lạ. Quân áo của con gái bây giờ đúng là đều khó hiểu, một câu hỏi hiện lên trong đầu anh, ánh mắt anh tràn ngập sự dịu dàng.
“AI Tư Mộ Hàn, anh là đồ lưu manh…” Tư Mộ Hàn vừa dứt lời, Nguyễn Tri Hạ đã hét chói cả tai một cách kinh hãi, nhất thời không biết là mình nên che mặt hay che ngực lại thì mới phải, bộ quần áo này rõ ràng là bị mặc sai rồi nên mới làm lộ ra cả một phần bờ vai lớn như thế này. Nếu như cô tự mình mặc thì làm sao có thể mặc nhầm đến nỗi này được…
Nguyễn Tri Hạ nhìn Tư Mộ Hàn với ánh nhìn trách móc, cô co người vào trong chăn, căm phẫn nhìn anh nhưng trong lòng lại cảm thấy khá hơn vài phần.