Chương 2977:
Bác sĩ thích người nhà nghiêm túc giống như là Cố Mãn Mãn, cho nên thái độ đối với Cố Mãn Mãn cũng cực kỳ tốt.
Ra khỏi bệnh viện, Thẩm Lệ tìm cớ đẩy trợ lý đi ra ngoài, hỏi Cố Mãn Mãn: “Chuyện ảnh chụp đó đã điều tra như thế nào rồi?”
“Số điện thoại di động của cái người gửi tin nhắn tới cũng không có đăng ký thông tin, em đã tìm được chủ của số điện thoại rồi, nhưng mà có chứng cứ chứng thực, chủ của số điện thoại này đã sớm không sử dụng số điện thoại này rồi, người sử dụng số điện thoại này là một người hoàn toàn khác.”
Cố Mãn Mãn cũng không ngờ tới là anti còn phí nhiều sức như vậy để đối phó với Thẩm Lệ.
“Nếu như tra không được thì cứ báo cảnh sát đi.” Thẩm Lệ cũng không sợ, đây cũng không phải là lần đầu tiên mà cô gặp chuyện như thế này.
Cố Mãn Mãn nói nghiêm túc: “Em hiểu rồi.”
Cô ngẩng đầu lên nhìn bầu trời một chút, lại nhìn đồng hồ một chút, nói với Thẩm Lệ: “Chiều nay không có sắp xếp lịch trình, em đưa chị về nhà nghỉ ngơi nha.”
“Chị cũng chỉ là đi cắt chỉ mà thôi, cũng không phải là bị tàn phế, em không cần phải chăm sóc chị giống như là chăm sóc một người tàn tật như vậy đâu.” Giọng nói của Thẩm Lệ cực kỳ bất đắc dĩ.
Cố Mãn Mãn im lặng một lát, thỏa hiệp nói: “Được rồi.”
Thẩm Lệ và trợ lý leo lên xe, cùng nhau rời khỏi.
Cố Mãn Mãn nhìn xe của bọn họ đã đi xa mới có chút bực bội, hai tay chống nạnh, đứng nguyên tại chỗ một lúc lâu. Dường như là nghĩ tới cái gì đó, lấy điện thoại di động ra rồi đi về phía xe của mình.
Chuyện ảnh chụp đó không có đơn giản như vậy.
Tấm ảnh đó, khả năng lớn không phải là do ghép, chỉ là bây giờ cô ấy vẫn còn không thể xác định được.
Cố Mãn Mãn vẫn có thể xác định Thẩm Lệ không cần thiết phải nói dối chuyện này với cô ấy, tấm ảnh đó chắc chắn có ẩn tình khác.
Trước cửa của tập đoàn truyền thông Thịnh Hải.
Cố Mãn Mãn cho xe dừng hẳn, nhìn ra phía ngoài một chút, chuẩn bị mở cửa bước xuống xe.
Suy nghĩ gì đó, lại lục túi xách tìm được một cái khẩu trang và cái nón để đội lên, sau đó mới mở cửa bước xuống xe.
Sắp đến ba giờ chiều, là thời gian nóng nhất trong ngày.
Cố Mãn Mãn vừa bước xuống xe thì liền bị nhiệt độ nóng cháy làm cho nhíu mày.
Ban ngày ban mặt cứ chạy khắp nơi, quả thật không phải là chuyện tốt.
Đi vào tòa cao ốc, hơi lạnh phả vào mặt, nhiệt độ nóng tiêu tan, cả người cũng cảm thấy mát mẻ.
“Chào cô, xin hỏi cô tìm ai?”
Nhân viên lễ tân nhìn về phía của Cố Mãn Mãn, cất tiếng nói, dùng âm lượng có thể để cô nghe thấy.
Cố Mãn Mãn cũng không tháo khẩu trang xuống: “Tôi tìm ông chủ của các người.”
Thân phận bây giờ của cô không chỉ là Cố Mãn Mãn, cũng không chỉ là em họ của Cố Tri Dân, còn là người đại diện của Thẩm Lệ.
Nếu để cho người nào có lòng dạ biết được cô đi tìm Cố Tri Dân, vậy thì lại không biết người ta lại làm gì Thẩm Lệ.