Tư Mộ Hàn đi theo phía sau cô, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô vài giây mới đi theo.
Tư Mộ Hàn vừa vào cửa, Nguyễn Tri Hạ nói: “Em muốn gặp ông nội.”
Tư Mộ Hàn trực tiếp cự tuyệt cô: “Em không cần đi.”
Nguyễn Tri Hạ không nghĩ tới, Tư Mộ Hàn lại trực tiếp cự tuyệt cô như vậy, cô sửng sốt một chút, mới lên tiếng: “Em chỉ đi gặp ông thôi.”
Trong giọng nói mang theo mấy phần năn nỉ.
Tư Mộ Hàn mấp máy môi, hơi buông lỏng.
Nguyễn Tri Hạ chờ mong nhìn anh, kết quả anh chỉ lãnh đạm nói một câu: “Bây giờ, em chỉ thích hợp ở nhà đợi.”
Nguyễn Tri Hạ bực bội túm tóc một cái, quay người cởi áo khoác nằm chết dí trên giường: “Đi đi, em muốn đi ngủ, anh đi đi.”
Bây giờ cô thấy Tư Mộ Hàn liền thấy phiền.
Giống như hòn đá vậy, nói kiểu gì cũng không vào, cái gì cũng không nói cho cô biết.
Cô nhắm mắt lại, lại nghe thấy giọng nói của Tư Mộ Hàn: “Em lại để cho vệ sĩ ra ngoài mua báo à?”
Giọng điệu của Nguyễn Tri Hạ cũng lạnh như băng: “Nếu anh đã biết, còn hỏi em làm gì?”
Cô cho rằng Tư Mộ Hàn sẽ nói thêm chút gì nữa, nhưng điều cô chờ đợi chính là tiếng cửa đóng lại.
Nguyễn Tri Hạ ở trên giường trở mình ngồi dậy.
Thái độ của Tư Mộ Hàn làm cho cô bắt đầu hoài nghi bản thân đã nghĩ lầm hay không?
Dù sao ông cụ Tư đối với Tư Mộ Hàn mà nói vô cùng quan trọng, mà cô cùng Tư Mộ Hàn chung sống với nhau chỉ có mấy tháng.
Mà cô không chứng minh được bản thân không ở chỗ đó, Tư Ân Nhã nói cô bởi vì chuyện của Tần Thủy San mới có thể ra tay độc ác với ông cụ Tư, mặc dù lý do này có hơi gượng ép, nhưng không phải không có độ tin cậy.
Đứng ở góc độ của Tư Mộ Hàn, anh hoàn toàn có lý do tin được là do Nguyễn Tri Hạ làm.
Còn đứng ở góc độ Nguyễn Tri Hạ cô, đều cảm thấy chuyện này khắp nơi đều có lỗ hổng, là có người đang cố ý hãm hại cô.
Không thể ngồi chờ chết được, bằng không sớm muộn gì cô cũng bị bức điên.
Tư Mộ Hàn không cho cô đi thăm ông cụ Tư, cô liền tự mình đi.
Chỉ có điều, tối qua Tư Mộ Hàn đã nói cô ở nhà đợi, nhất định đã âm thầm căn dặn vệ sĩ không cho cô đi ra ngoài.
Trong lòng hiểu rõ điều này, nhưng cô vẫn quyết định đi thử một lần.
Cô ra tới cửa đã bị ngăn lại.
“Mợ chủ, cô đi đâu vậy?”
Nguyễn Tri Hạ nhíu mày, đôi mắt híp lại, làm ra vẻ có chút hung hăng vênh váo: “Tôi muốn đi đâu anh đến lượt anh quản sao?”
Vệ sĩ vẫn một bộ dạng khó chơi: “Cậu chủ đã dặn, tốt nhất dạo này mợ chủ đừng đi ra ngoài, nếu có chuyện gì, giao cho bọn tôi đi làm là được rồi.”.
“Nếu tôi nhất định phải ra ngoài thì sao?”.
Vệ sĩ hơi cúi đầu: “Xin lỗi.”
Thái độ của vệ sĩ hết sức cứng rắn, xem ra mệnh lệnh lần này của Tư Mộ Hàn là bắt buộc, kiên quyết không cho cô đi ra ngoài.
Nguyễn Tri Hạ không tiếp tục dây dưa nữa, quay người trở về biệt thự.
Cô mất hết tinh thần ngồi phịch trên sofa ở phòng khách, đầu có chút không thoải mái.
“Tri Hạ.
Tớ đến rồi đây.”
Giọng nói của Thẩm Lệ bỗng nhiên truyền đến..
Danh Sách Chương: