Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Tư Mộ Hàn cười khẩy: “Trước kia em cũng đâu phải là người phụ nữ ngu ngốc như thế!”
Nguyễn Tri Hạ híp mắt, hỏi anh: “Anh không có ký ức ở bên nhau với em, sao anh lại biết trước kia em là người như thế nào?”
Trong xe bỗng chốc trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở của hai người rõ ràng nhất.

Tay cầm vô lăng của Tư Mộ Hàn không ngừng siết chặt lại, khớp xương ngón tay dần trở nên trắng bệch, căng chặt quai hàm, đôi môi đẹp mím lại thành một đường thẳng.

Giọng điệu Nguyễn Tri Hạ có chút hùng hổ dọa người: “Sao lại không nói nữa?”

Hồi lâu, giọng nói khàn đặc của Tư Mộ Hàn vang lên: “Không muốn nói chuyện với người phụ nữ ngu ngốc.”
“Vậy thực sự oan ức cho anh mỗi ngày phải ăn cơm của người phụ nữ ngu ngốc nấu, mà còn sinh con với người phụ nữ ngu ngốc nữa.” Nguyễn Tri Hạ vẫn nhìn anh chằm chằm, giọng điệu lạnh lùng.

“Nguyễn Tri Hạ!” Tư Mộ Hàn phẫn nộ đạp phanh lại!
Tiếng phanh xe khẩn cấp rất chói tai.

Nguyễn Tri Hạ mặt không cảm xúc nhìn anh, giọng điệu hơi lạnh: “Tư Mộ Hàn, có phải anh đã nhớ lại rồi không? Trong lòng anh em ngu xuẩn đến mấy, biểu hiện hai ngày nay của anh rõ ràng như thế, anh tưởng em vẫn chưa nhận ra sao? Em không thông minh bằng anh, nhưng không có nghĩa em không có não!”
“Nếu em có não thì sẽ luôn coi Lưu Chiến Hằng là ân nhân cứu mạng sao?” Giọng điệu của Tư Mộ Hàn cũng không tốt hơn cô: “Anh ta cố tình giành cứu em trước Cố Tri Dân, chẳng lẽ em không nhận ra sao?”
Nguyễn Tri Hạ không hề nhượng bộ: “Cho dù là vậy thì thế nào? Anh ta vẫn đã cứu em, cho dù em nằm trong bệnh viện ba năm và trở thành người thực vật ba năm, anh ta vẫn không từ bỏ em, dựa vào điểm này, bất kể anh ta có mục đích gì, anh ta chính là ân nhân cứu mạng của em, là em nợ anh ta! Anh cảm thấy… Ưm…”
Nguyễn Tri Hạ vẫn chưa nói hết câu đã bị chặn môi lại.

Cô sững sờ, trợn tròn mắt ra.

Trước mắt là khuôn mặt điển trai được phóng đại của Tư Mộ Hàn, anh rũ mắt xuống, không thấy rõ cảm xúc trong mắt.

Tư Mộ Hàn kéo cô vào lòng bằng một tay, một tay vòng lấy eo cô, một tay khác miết cằm cô, hôn một cách thô bạo và mạnh mẽ.


Khi Nguyễn Tri Hạ nếm được mùi máu tanh bèn biết được môi của cô đã bị anh cắn nứt.

Tiếng tranh cãi của hai người cuối cùng biến mất trong nụ hôn này.

Xưa nay Tư Mộ Hàn luôn rất mạnh mẽ bá đạo, sức của anh lại rất lớn, Nguyễn Tri Hạ nào có thể thoát được.

Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng Tư Mộ Hàn buông cô ra.

Nguyễn Tri Hạ tức đến run mình, giơ tay lên muốn đánh anh.

Cô đã giơ tay lên nhưng không giáng xuống.

Những năm nay hai người họ không hề dễ dàng, trải qua hết chuyện này đến chuyện khác, cho dù vô cùng tức giận, cô vẫn không nỡ ra tay với Tư Mộ Hàn.


Nguyễn Tri Hạ thu hồi tay mình rồi hỏi lại một lần câu hỏi đã hỏi trước kia: “Có phải nhớ ra rồi không?”
“Không phải.” Tư Mộ Hàn trả lời rất dứt khoát.

Sắc mặt Nguyễn Tri Hạ hơi thay đổi, Tư Mộ Hàn dường như cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của cô, lại bổ sung thêm một câu: “Không phải toàn bộ.”
Nguyễn Tri Hạ nghiêng đầu nhìn anh, giọng nói hơi lạnh lùng: “Nhớ ra những gì rồi?”
Tư Mộ Hàn hé môi, khựng lại vài giây rồi nói: “Nhớ ra khi ở Kim Hải có người chuốc thuốc anh, lần đầu tiên của chúng ta.”
Nguyễn Tri Hạ hơi khựng lại, sắc mặt có chút không tự nhiên, cô mím môi và hỏi tiếp: “Còn có gì?”
“Không có gì khác nữa.” Hai mắt Tư Mộ Hàn nhìn cô chằm chằm, con ngươi tối sầm lại và nhìn cô không chớp mắt.

Nguyễn Tri Hạ đối mặt với anh được vài giây liền dời tầm mắt đi.

Cô tin lời Tư Mộ Hàn nói là sự thật..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK