Chuong 3742:
Cậu nhóc kia đã chịu sự ủy khuất không nhỏ , cậu bé ở nhà của Nguyễn Kiến Định được đỗ một lúc lâu , bên này Nguyễn Tri Hạ mới ngủ dậy , cảm thấy tương đối thoải mái.
Lúc cô duỗi thắt lưng ngồi dậy , ánh mắt nhìn về phía Tư Mộ Hàn đang ghé vào bên giường mở to mắt nhìn chằm chằm vào mình.
Cô nuốt một ngụm nước miếng theo bản năng rồi đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp.
Lúc trước rõ ràng là cô đang ngâm mình trong bồn tắm lớn mà , từ bồn tắm lớn đến trên giường , làm sao mà cô trở về được vậy?
Chả có một chút ấn tượng nào hết?
“Không nhớ rõ rốt cuộc là mình đã về giường thế nào đúng không?” Người cũng tỉnh rồi , xem ra lo lắng lúc trước là lo lắng vô ích mà thôi.
Cô nhóc này chỉ là ngủ thiếp đi.
“Đều tại anh , nếu không phải anh làm cho em mệt như vậy , em sẽ không ngủ thiếp đi trong lúc tắm đâu. Em còn chưa trách anh đấy , chẳng những nhìn lén em tắm rửa , đêm qua em cũng đã như vậy rồi mà anh còn… Em mặc kệ đều là lỗi của anh.”
Hai má của cô gái nhỏ đỏ bừng , giọng điệu nũng nịu , lúc nói chuyện tay chân cũng không biết nên đặt ở đâu , cả người đều chui hết vào trong chăn , chỉ lộ ra một đôi mắt to hàm chứa lệ quang đang lên án mà nhìn anh.
Cho dù là người có ý chí sắt đá đi nữa , thấy một màn như vậy thì tim cũng đều phải nhũn ra , huống chi là Tư Mộ Hàn vốn đã si mê cô đến chết mê chết mệt , tất nhiên là đã bại trận trong nháy mắt rồi.
“Được được được , đều là lỗi của anh. Cô gái nhỏ của chúng ta đã đói bụng chưa , muốn ăn cái gì nào?” Tư Mộ Hàn khom người ôm cả người và chăn vào trong lòng mình.
Anh tủm tỉm nhéo khuôn mặt của cô.
“Em , em muốn ăn đồ ăn ngon.”
Cả một ngày chưa ăn gì rồi , lúc này dạ dày của cô đã trống rỗng. Vừa rồi toàn bộ lực chú ý đều bị phân tán , không có thời gian nghĩ đến những thứ khác , bây giờ nghe thấy Tư Mộ Hàn nhắc tới như vậy thì cô mới cảm thấy cả người đói đến mức không còn sức lực.
“Thay quần áo rồi đi xuống được không? Anh bảo đầu bếp làm một chút cháo , em đã không ăn gì cả ngày nay rồi , bây giờ tùy tiện ăn bất kỳ thứ gì cũng sẽ không thoải mái. Đợi lát nữa uống chút cháo trước rồi chúng ta lại ăn những thứ khác được không?” Bây giờ Tư Mộ Hàn đối với cô quả thực chính là hận không thể xem như một đứa trẻ vậy , nếu có thể , có lẽ ngay cả cơm cũng anh tự đút luôn.
Một tay anh mặc quần áo vào giúp cô , ôm cô đi xuống dưới tầng , cô gái nhỏ đúng là kiểu người cơm đến thì há miệng áo đến thì giơ tay.
Cả tòa lâu đài cổ được trang trí hoàn toàn dựa theo sự yêu thích trước đó của Nguyễn Tri Hạ , Tư Mộ Hàn đã tân trang chỉnh sửa lại trong vòng bảy ngày.
Trên bãi cỏ lớn bên ngoài không chỉ trồng hoa hướng dương , mà dọc theo vòng tròn ở ngoài cùng còn trồng cả hoa tường vi cong cong uốn lượn đang nở rộ. Dưới hiên có đặt một cái ghế dài , đi về phía xa một chút có một nhà kính trong suốt trồng hoa , bên trong có đủ loại hoa đang nở.
Lâu đài cổ vốn hơi u ám bây giờ đã sáng trưng lên nhờ đèn đuốc , mặc dù đang là buổi tối , nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ cảnh vật ở bên ngoài.
Nguyễn Tri Hạ ăn một chút cháo , sau khi híp mắt đánh giá một hồi thì nắm lấy tay áo của Tư Mộ Hàn đi lên lầu lần nữa.
Đêm qua lúc cô về đến phòng thì đã say rồi , ban ngày vẫn luôn ngủ , vốn không có thời gian quan sát kỹ căn phòng , hiếm khi được rảnh rỗi như lúc này nên không thể không đi quan sát một chút , dù sao cũng là chỗ sẽ sinh sống sau này.
Bên ngoài phòng có một cái ban công rất lớn , chỉ là không có bất cứ loại hoa cỏ nào mà lại bày một cái xích đu vô cùng lớn , được phủ kính trong suốt có thể nhìn thấy bên ngoài từ bên trong , nhưng bên ngoài lại không thấy được bên trong , toàn cảnh ba trăm sáu mươi độ thỉnh thoảng thỏa mãn thú vui xấu xa của Tư Mộ Hàn.a