CHương 3725:
Sau khi thấy bố mình đi tới , cậu bé lập tức trốn vào trong chăn , hai tay che lỗ tai , nhỏ giọng nói: “Không thể nhìn , không thể nghe , không được nói…”
“Được rồi , cứ khóc một trận cho thoải mái , không phải anh đã về rồi sao , khóc lâu như vậy , mắt sưng lên , sẽ rất khó coi!”
Tay trái nhanh chóng tiến tới nắm lấy cằm cô động tác vô cùng dịu dàng , khiến cô phải ngẩng đầu lên , Tư Mộ Hàn cẩn thận cúi người xuống hôn lên những giọt lên trên khóe mắt cô , nó có vị đắng và mặn , hương vị cũng không tốt.
“Em rất nhớ anh.” Khóc đến nỗi khiến mũi bị ngạt , Nguyễn Tri Hạ muốn thoát khỏi vòng tay anh , chạy tới ôm lấy anh , tựa cằm vào vai anh , suy nghĩ hồi lâu mới thốt ra một câu như vậy.
Vui vẻ đối với nàng thẳng thắn như vậy , Tư Mộ Hàn cười thành tiếng , vỗ vỗ lưng cô dịu dàng nói: “Anh cũng rất nhớ em , ngày đêm đều nghĩ đến em , chỉ cần nhắm mắt lại sẽ nghĩ đến em tươi cười chạy đến tìm anh!”
Hai người họ ôm lấy nhau , khung cảnh lúc này mới ấm áp làm sao , Nguyễn Hướng Minh đột nhiên bò ra khỏi chăn thở hổn hển: “Mẹ , cứ như vậy , con , con sẽ bị ngạt chết mất!”
Vốn không muốn làm phiền , nhưng mà tính mạng quan trọng hơn , Nguyễn Hướng Minh nói xong câu đó thì lăn xuống giường , nhân lúc hai người kia chưa kịp phản ứng mà chạy nhanh ra khỏi phòng , trong chớp mắt chỉ còn lại tiếng rầm của cánh cửa mới đóng…
Tư Mộ Hàn không có chút ngại ngùng nào , ngược lại còn sờ sờ cằm nhỏ giọng mắng: “Tên nhóc này!” Sau đó cũng không để ý cậu nữa.
Nguyễn Tri Hạ thì không mặt dày được như anh , trừng mắt há miệng nhìn Nguyễn Hướng Minh chạy ra ngoài , mặt đột nhiên đỏ lên , che mặt dưới ánh mắt cười đùa của anh , tay giữ chặt lấy chăn , kéo chăn há miệng kêu vài tiếng.
“Trốn gì chứ? Coi chừng khó chịu đó.” Tư Mộ Hàn cười rồi bò xuống , nhẹ nhàng kéo chăn cô nhỏ giọng nói ,
“Không! Mộ Hàn , lỗi tại anh hai! Hướng Minh thấy cả rồi! Bị Hướng Minh nhìn thấy rồi…” Cô khư khư giữ lấy chăn , dù mặt đỏ bừng vẫn sống chết không chịu buông tay , trốn trong chăn thở hổn hển.
“Hướng Minh đã đi rồi , mau ra đây nào , thế không khó thở à?” Anh kéo chăn mạnh hơn , ngồi dậy ôm lấy cả chăn cả người , mở lấy chăn ra , cười nói: “Mai anh phải ra nước ngoài rồi , đợi anh sắp xếp ổn thỏa sẽ đón em và Hướng Minh cùng sang được không?” Có vài chuyện vẫn nên nói sớm , chuẩn bị sớm thì hơn , sắp đi mới nói không được ổn.
“Gấp vậy sao? Nhưng anh vẫn chưa khỏi bệnh , không thể đợi thêm vài hôm à , đợi anh khỏi bệnh rồi em đi cùng anh , em không sợ khổ , với lại , anh trai chắc chắn cũng sẽ đi , anh ấy có căn cơ ở Mỹ , sẽ không có chuyện gì đâu.”
Lúc này cô cũng không ngại ngùng gì nữa , lo lắng chui khỏi chăn , vuốt nhẹ mặt anh.
Bị cô sờ đến mức toàn thân nóng lên , Tư Mộ Hàn dùng hai tay đẩy vai cô ra xa mình một chút , chậm rãi thở một hơi mới dở khóc dở cười nói: “Nếu có thể đợi thêm vài hôm mới đi thì đương nhiên anh không nỡ xa em , huống gì anh là đàn ông , làm sao mà chuyện gì cũng dựa vào người khác được , anh biết anh trai có thể giúp anh , nhưng anh cũng muốn tự mình bảo vệ em.”
Nếu luôn dựa dẫm vào người khác , cuối cùng chỉ có thể đi đến thất bại , Tư Mộ Hàn vô cùng rõ ràng hậu quả nghiêm trọng thế nào.
“Vậy không thể đợi khỏi bệnh rồi mới đi được à? Anh như vậy em lo lắm.” Nguyễn Tri Hạ ngẩng mặt , ánh mắt lo lắng , tội nghiệp nhìn anh , bộ dáng như nếu anh dám đi , em khóc cho anh xem.
“Anh đi sớm một chút thì mới có thể đón em sớm hơn , Tri Hạ , ngoan ngoãn ở nhà đợi anh về đón em được không?” Bị sốt vừa mới tỉnh lại , tuy đã đỡ nhưng Tư Mộ Hàn vẫn còn tiều tụy , nói xong , trước mắt đen lại suýt nữa lại ngất đi , may mà anh kịp thời điều chỉnh , xoay người tựa vào đầu giường , một lúc sau mới mở mắt ra.
“Mộ Hàn , anh sao thế , lúc nãy em gọi anh mấy lần anh đều không nghe , có phải trong người có chỗ nào không khỏe không?” Nguyễn Tri Hạ kéo tay áo của anh , rời khỏi lòng anh , bò lên ngực anh nhìn chằm chằm vào mắt anh.”