Đúng lúc này, chiếc xe vừa chạy tới một ngã tư.
Lưu Chiến Hằng cho xe dừng lại chờ đèn đỏ.
Nguyễn Tri Hạ tiếp tục xoay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Bên cạnh bọn họ có một chiếc xe hơi màu đen rất cao cấp, lúc này cửa sổ ở phía sau cũng đang dần hạ xuống.
Một giọng sữa của một bé gái truyền đến: “Tư… ba! Con muốn cắt đứt quan hệ với ba! Hừ…”
Rất có thể là do tuổi vẫn còn nhỏ, hơn nữa là tốc độ nói của cô bé lại nhanh, cho nên cô không nghe thấy rõ lắm.
Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu, nhìn thấy một bé gái khoảng ba, bốn tuổi nắm chặt một quả bong bóng ở trên tay, nằm nhoài lên trên cửa sổ, tức giận muốn trèo ra bên ngoài.
Bé gái có mái tóc đen nhánh nhìn rất mềm mại, tóc mái ở trên trán cũng rất vào nếp, đôi mắt của cô bé vừa đen lại vừa to, dáng vẻ đang bĩu môi của cô bé nhìn rất đáng yêu, làm cho người khác cảm thấy rất thương yêu.
Nhìn cô bé đang muốn trèo ra bên ngoài, tim của Nguyễn Tri Hạ cũng căng thẳng theo.
Lúc này, một đôi bàn tay có các khớp xương rõ ràng duỗi ra từ phía sau cô bé, đặt lên bụng nhỏ, dễ dàng ôm cô bé ngồi xuống.
Bé gái đột nhiên duỗi bàn tay trắng như đậu hũ non, chỉ về phía Nguyễn Tri Hạ: “Chị xinh đẹp…”
Người đàn ông ôm cô bé ngước mắt lên nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ: “Tư Hạ, mắt thẩm mỹ của con đã làm cho ba phải nghi ngờ rằng, liệu con có phải là con gái ruột của ba không?”
Đó là một người đàn ông rất đẹp trai, các đường nét trên khuôn mặt rất hoàn hảo, đặc biệt là cặp mắt tối đen như mực vừa thâm trầm lại vừa ác liệt kia, anh chỉ vừa liếc mắt nhìn đã làm cho người khác cảm thấy không rét mà run.
Nguyễn Tri Hạ không tự chủ được rùng mình lên, đột nhiên thu lại tầm mắt.
Thế nhưng, vào giây phút này, trái tim cô cũng theo đó mà bóp chặt lại.
Cô đưa tay ôm ngực của mình, sắc mặt trắng bệch.
Khi đèn xanh sáng lên, Lưu Chiến Hằng khởi động ô tô, bây giờ anh cũng chú ý tới sự khác thường của Nguyễn Tri Hạ: “Em làm sao vậy?”
Nguyễn Tri Hạ lắc đầu: “Tôi không sao.”
Thế nhưng cảm giác khó chịu đó đến và đi rất nhanh.
Lúc Nguyễn Tri Hạ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chiếc xe màu đen ở bên cạnh đã chạy đi rất xa rồi.
Biển số của chiếc xe đó hơi đặc biệt, có lẽ chủ của chiếc xe đó không giàu sang cũng phú quý.
Cô nghĩ tới người đàn ông mình vừa mới nhìn thoáng qua đó, không khỏi nhớ tới những lời anh vừa nói.
… Mắt thẩm mỹ của con đã làm cho ba phải nghi ngờ rằng, liệu con có phải là con gái ruột của ba không?
Chẳng lẽ bây giờ nhìn cô rất xấu sao?
Hơn nữa, làm gì có người cha nào nói với con gái mình những lời như vậy chứ?
Xem ra người đàn ông này không chỉ lạnh lùng thâm trầm, mà miệng còn độc như vậy, cũng không biết người phụ nữ nào có thể chịu đựng được hạng người như anh.
Nghĩ tới đây, Nguyễn Tri Hạ xoay đầu nhìn Lưu Chiến Hằng đang tập trung lái xe.
Nếu đem ra so sánh thì Lưu Chiến Hằng cũng được xem là một người đàn ông rất tốt.
Vừa có tình có nghĩa, hơn nữa tính khí cũng rất tốt.
“Em nhìn tôi làm gì?” Khóe mắt của Lưu Chiến Hằng nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ đang nhìn anh.
Nguyễn Tri Hạ cười nói: “Tôi cảm thấy anh rất tốt.”
Hình như Lưu Chiến Hằng không nghĩ tới cô sẽ nói ra những lời như vậy, ánh mắt anh hơi lóe lên: “Thật sao?”
Xe chạy vào một khu chung cư có môi trường rất tươi tốt..
Danh Sách Chương: