Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1978:

 

Nguyễn Tri Hạ nhìn Tư Mộ Hàn một lát, rồi quay đầu nhìn về phía Tạ Ngọc Nam: “Tôi tiễn anh.”

 

Cô làm lơ sắc mặt âm trầm của Tư Mộ Hàn, ngồi trên xe lăn đi ra ngoài. Tạ Ngọc Nam liếc Tư Mộ Hàn một cái, đứng dậy đi ra ngoài.

 

Thời Dũng thấy Tư Mộ Hàn không có ý theo sau, lên tiếng hỏi: “Cậu chủ, thật sự muốn cô chủ tự tiễn cậu Tạ ra ngoài sao?”

 

Choang!

 

Tư Mộ Hàn đáp lại bằng một ly nước trên bàn trà rơi xuống đất vỡ tan. Cái ly rơi xuống đất vỡ nát. Thời Dũng không nói gì nữa, yên lặng lui tới một bên.

 

Tư Nguyễn ăn no xong đi ra liền thấy đống ly bị ném vỡ. Cô bé cẩn thận vòng qua mảnh vỡ trên đất, bước bước nhỏ chạy tới bên cạnh Tư Mộ Hàn. Cô bé nhìn quanh, phát hiện Nguyễn Tri Hạ và Tạ Ngọc Nam đi cả rồi.

 

“Ngọc…” Cô bé đang muốn nói, thì cảm nhận được có người vỗ nhẹ bả vai của mình.

 

Tư Nguyễn quay đầu lại, thấy Thời Dũng giơ tay ra dấu “im lặng” với mình. Cô bé thừa kế hết trí thông minh của Tư Mộ Hàn, nháy mắt hiểu ra mọi chuyện. Mẹ và chú Ngọc Nam là bạn tốt, họ cùng nhau ra ngoài nói chuyện là việc rất bình thường. Mà ba tức giận cũng là chuyện bình thường.

 

Tư Nguyễn dùng tay chống lên sofa, nhẹ nhàng bò lên, ngồi bên cạnh ba mình. Cô bé nghiêng đầu nhìn Tư Mộ Hàn, thử gọi một tiếng: “Ba?”

 

Tư Mộ Hàn không hề để ý tới.

 

Tư Nguyễn duỗi tay cầm lấy ngón tay của anh. Người cô bé nhỏ nên tay cũng bé, một bàn tay chỉ nắm được ngón tay của Tư Mộ Hàn thôi. Cô bé mở to đôi mắt sáng, nghiêm túc nói: “Ba, vừa nãy ba chưa ăn được bao nhiêu cơm, chắc vẫn chưa no đúng không, chúng ta đi ăn cơm nhé!”

 

“Không ăn, ba không có tâm trạng.” Tuy Tư Mộ Hàn từ chối lời đề nghị của Tư Nguyễn, nhưng anh không hề rút tay lại.

 

“Vâng.” Tư Nguyễn gật mạnh đầu hai cái, nói: “Con biết, ba đang ghen, cho nên tâm trạng không tốt.”

 

Tư Mộ Hàn nghe vậy, híp mắt nhìn cô bé. Tư Nguyễn thấy vẻ nguy hiểm trong ánh mắt của anh, cười hì hì: “Chú Ngọc Nam không đẹp trai bằng ba, người mẹ yêu nhất chính là ba.”

 

Tư Mộ Hàn nhướng mày: “Sao ba lại cảm thấy người cô ấy yêu nhất là con?”

 

“Hả?” Tư Nguyễn bị hỏi nghẹn họng. Cô bé cũng đâu cảm thấy vậy.

 

Chỉ là ba hình như rất thích ăn dấm. Nếu cô bé thừa nhận người mẹ yêu nhất là mình, có lẽ ngay cả bữa tối ba cũng không có tâm trạng để ăn mất. Tư Nguyễn còn nhỏ đã có bộ não phức tạp như vậy. Cô bé liếc trộm ba mình một cái, phát hiện ba đang khoanh tay bình tĩnh nhìn mình.

 

Tư Nguyễn thở dài, trịnh trọng nói: “Tuy con có hơi đau lòng, nhưng con vẫn thấy người mẹ yêu nhất là ba.”

 

Tư Mộ Hàn bị cô bé chọc cười. Anh duỗi tay sờ đầu cô bé như khen ngợi: “Dạo này muốn mua gì sao?”

 

Tư Nguyễn suy nghĩ một chút, lắc đầu.

 

Tư Mộ Hàn lại hỏi một lần: “Không muốn?”

 

Tư Nguyễn xoa xoa tay, nhỏ giọng nói: “Con muốn ra ngoài chơi cùng mẹ.”

 

Động tác của Tư Mộ Hàn cứng đờ, ý cười vẫn hiện ở đáy mắt dần lạnh xuống.

 

*

 

Nguyễn Tri Hạ và Tạ Ngọc Nam ra tới cửa, Tạ Ngọc Nam liền giúp cô đẩy xe lăn.

 

Nguyễn Tri Hạ lên tiếng từ chối: “Tự tôi làm được, anh không cần giúp đâu.”

 

Tạ Ngọc Nam hơi do dự một chút, buông tay ra. Nguyễn Tri Hạ điều khiển xe lăn bằng điện của mình, tốc độ hơi chậm. Cô biết Tạ Ngọc Nam có chuyện muốn nói, cố ý đi chậm chờ anh ta mở miệng.

 

Tạ Ngọc Nam cũng nói thẳng: “Nguyễn Tri Hạ, trước khi có tin Lưu Chiến Hằng giết ba tôi, có phải Tư Mộ Hàn đã thả người ra không?”

 

Nguyễn Tri Hạ quay đầu nhìn anh ta: “Anh muốn hỏi chuyện này?”

 

“Xem ra em biết.” Sắc mặt của Tạ Ngọc Nam có chút khó coi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK