Nguyễn Tri Hạ chậm chạp không chịu nghe điện thoại, anh ta còn tưởng cô đã xảy ra chuyện gì.
Mãi tới khi điện thoại sắp tắt chuông mới nghe thấy Nguyễn Tri Hạ bắt máy: “Ừm.”
Thẩm Sơ Hoàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, hỏi cô: “Sao em còn chưa ra ngoài?”
Bên kia yên lặng một lát mới vang lên giọng nói suy yếu của Nguyễn Tri Hạ: “Tôi bị tiêu chảy, không ra ngoài được, anh nhanh trở về đi, tôi ở đây thêm một lát.”
Thẩm Sơ Hoàng: “…”
Anh ta biết Nguyễn Tri Hạ không muốn tham gia tiệc tối với anh ta, nhưng không nghĩ tới ngay cả loại lý do trẻ con này cô cũng nghĩ ra được.
Thẩm Sơ Hoàng bất đắc dĩ: “Tri Hạ, em quên ước định lúc trước rồi sao, em tham gia tiệc tối với anh, anh sẽ nói cho em những gì anh biết.”
Tuy Nguyễn Tri Hạ rất muốn biết chuyện của nhà họ Tư mà Thẩm Sơ Hoàng nói đến, nhưng so sánh giữa hai bên, cô phát hiện, so với chuyện của nhà họ Tư, vẫn là sự tức giận cửa Tư Mộ Hàn càng đáng sợ hơn.
“Cùng lắm thì anh đừng nói cho tôi nữa, cứ như vậy đi, tạm biệt.”
“Bíp…”
Trong di động truyền tới âm thanh đầu bên kia đã cúp máy, Thẩm Sơ Hoàng sửng sốt một chút, vẻ mặt khó lường đứng nguyên tại chỗ, cũng không biết suy nghĩ cái gì, qua một lúc mới nhấc chân định rời đi.
Lúc này, trước mặt có một người đàn ông thân hình thon dài bước tới.
Thẩm Sơ Hoàng hơi híp mắt, đứng lại, chờ người đàn ông này tới gần, lên tiếng ngăn bước chân của anh: “Cậu Tư, đã lâu không gặp.”.
Truyện Sắc
Tư Mộ Hàn dừng bước, nâng mi, không để ý nói: “Anh rất muốn gặp tôi?”
Sau khi Thẩm Sơ Hoàng giúp đỡ Nguyễn Tri Hạ trốn đi lần trước, Tư Mộ Hàn tức giận ra lệnh cho cấp dưới trừng trị nhà họ Thẩm, nhưng cuối cùng vẫn giữ lại một đường lui cho bọn họ, không khiến nhà họ Thẩm phá sản.
Đối với một người đàn ông vẫn luôn mơ ước người phụ nữ của mình, Tư Mộ Hàn không hề có một chút lòng thương hại nào.
Nhưng trong lòng anh vô cùng rõ ràng, nếu anh thật sự khiến nhà họ Thẩm suy sụp, nhất định Nguyễn Tri Hạ sẽ tự trách.
Thẩm Sơ Hoàng cũng nghĩ tới chuyện mà Tư Mộ Hàn làm với nhà họ Thẩm, sắc mặt hơi run sợ, nhưng rất nhanh đã nở nụ cười: “Không đâu, tôi chỉ đang đứng ở đây chờ Tri Hạ, không nghĩ tới khéo như vậy, gặp được anh.”
Thẩm Sơ Hoàng nói xong liền cười có chút thâm ý.
Qủa nhiên, sau khi nghe thấy hai chữ “Tri Hạ”, sắc mặt Tư Mộ Hàn khẽ biến.
Tư Mộ Hàn híp mắt, giọng nói trầm xuống: “Anh nói ai?”
“Vợ trước của anh, Nguyễn Tri Hạ.” Thẩm Sơ Hoàng gằn từng chữ, còn cố ý tăng thêm hai chữ “Vợ trước”.
Thẩm Sơ Hoàng thấy sắc mặt Tư Mộ Hàn đã âm trầm hẳn đi, tiếp tục thêm dầu vào lửa: “Cô ấy cùng tôi tới tham gia tiệc tối, dù sao hai người cũng từng là vợ chồng, đợi lát nữa cô ấy ra ngoài hẳn là nên chào hỏi một chút.”
Sắc mặt Tư Mộ Hàn âm trầm, cười lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn Thẩm Sơ Hoàng một cái, lập tức tiến về phía nhà vệ sinh nữ.
“Anh làm gì vậy?” Thẩm Sơ Hoàng nhìn Tư Mộ Hàn trực tiếp tiến vào nhà vệ sinh nữ, trong mắt hiện lên một tia không dám tin.
Lúc này bữa tiệc vừa mới bắt đầu, trong nhà vệ sinh thật ra cũng không có mấy người.
Tư Mộ Hàn nghĩ tới cuộc gọi lúc nãy của Nguyễn Tri Hạ, độ cong khóe miệng càng thêm lạnh lùng.
Nguyễn Tri Hạ, em thật có bản lĩnh.
Anh bắt đầu từ cửa phòng vệ sinh, từ cửa phòng đầu tiên, một đường gõ cửa.
Nguyễn Tri Hạ ngồi ở trên bồn cầu trong buồng trong, nghe bên ngoài có người gõ cửa thì trong lòng lại có dự cảm không tốt.
Không biết có phải là Thẩm Sơ Hoàng không?.
Danh Sách Chương: