Anh mở cửa xe trực tiếp nhét Nguyễn Tri Hạ vào trong, chính mình vòng qua phía bên kia mở cánh cửa bên buồng lái, ngồi vào trong rồi khởi động xe.
Nguyễn Tri Hạ vẫn chưa thắt dây an toàn, chiếc xe giống như bị mất kiểm soát, lập tức phóng đi.
“Á!!!”
Nguyễn Tri Hạ hét toáng lên, nắm lấy dây an toàn, xoay đầu hét với Tư Mộ Hàn: “Anh lái chậm một chút.”
Nhưng lời nói rõ ràng không có tác dụng, ngược lại càng giống như kích thích Tư Mộ Hàn, tốc độ của xe không những chạy chậm lại mà còn chạy nhanh hơn nữa.
Nguyễn Tri Hạ bị xóc đến mức choáng váng đầu óc, lúc nói cũng không được lưu loát.
“Tư… Tư Mộ Hàn… em muốn… nôn…”
Cô vừa mới ăn no, lúc này bị xóc đến như vậy thực sự rất muốn nôn.
Lần này, cuối cùng Tư Mộ Hàn cũng thả chậm tốc độ rồi ngừng lại.
Nguyễn Tri Hạ vươn tay mở cửa xe muốn đi ra ngoài, nhưng Tư Mộ Hàn lại nghĩ rằng cô muốn chạy, cánh tay dài xoay ngang kéo cô vào trong ngực, cúi đầu hôn cô.
Anh hôn đến mức vừa tàn nhẫn lại vừa gấp gáp, răng môi quấn quýt dính chặt vào nhau, mút đến mức môi cô có chút tê dại…
Nhưng bây giờ cô thật sự muốn nôn!
Nguyễn Tri Hạ đập anh mấy lần, nhưng với sức lực anh ôm cô quá mạnh, căn bản không thể đẩy ra được, không gian trong xe lại chật hẹp, tay chân không thể duỗi ra được.
Tư Mộ Hàn vẫn luôn ôm hôn cô vững vàng như núi, cạy môi cô ra càng hôn càng sâu.
Nguyễn Tri Hạ không cẩn thận chạm vào nơi nhạy cảm của anh, nhân lúc anh cứng nhắc đẩy anh ra.
Nhưng Tư Mộ Hàn làm sao có thể đồng ý buông tha cô, vẫn luôn ôm chặt cô, ánh mắt nguy hiểm.
“Nôn…”
Nguyễn Tri Hạ không nhịn được muốn nôn ra ngoài.
Cảm thấy cánh tay đang ôm eo cô đã cứng đờ rồi.
Nhưng Tư Mộ Hàn lại không đẩy cô ra giống như cô đã dự đoán, mà ngược lại bàn tay đang ở trên eo cô di chuyển lên, giúp cô vỗ vỗ lưng để hít thở thông suốt.
Trong bữa cơm tối Nguyễn Tri Hạ ăn hơi nhiều, nên giờ nôn nhiều hơn, mùi tỏa ra cũng khó ngửi hơn.
Bản thân cô không cảm nhận được, nhưng Tư Mộ Hàn lại cảm nhận mùi đó rất rõ ràng.
Anh chỉ hơi nhíu mày, đợi cô nôn xong, anh đưa khăn giấy cho cô lau, sau đó lại lục trong hộc xe lấy chai nước đưa cô.
“Xuống xe thôi.” Giọng nói của Tư Mộ Hàn đã bình tĩnh trở lại.
Anh mở cửa bước xuống xe, cởi bỏ áo khoác và cả áo len bị dơ do dính phần ói của Nguyễn Tri Hạ, chỉ còn lại áo lót ba lỗ mỏng trên người.
Mà ngược lại, trên người Nguyễn Tri Hạ lại không bị dính một chút xíu nào.
Lúc cô bước xuống xe, cũng vừa đúng lúc một cơn gió lạnh thổi qua, khiến cô cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái hơn.
Cô quay đầu nhìn Tư Mộ Hàn với duy nhất chiếc áo lót mỏng manh trên người, cô buột miệng hỏi: “Anh lạnh không?”
Lúc cô nhìn Tư Mộ Hàn, cũng vừa đúng lúc anh xoay đầu qua nhìn cô.
Nhìn cô có vẻ hơi mệt do mới nôn xong, khóe mắt cô vẫn còn đọng lại chút nước mắt và hơi đỏ, da mặt hơi tái, môi mím chặt, chỉ khiến cho người đối diện cảm thấy xót thương.
Cho nên lẽ ra sẽ là: “Em nói xem”, nhưng cuối cùng khi ra khỏi miệng anh lại là: “Không lạnh.”
Nguyễn Tri Hạ đã chuẩn bị sẵn tinh thần đón nhận câu nói khiêu khích từ Tư Mộ Hàn, sau đó cô sẽ đáp lại một câu “đáng đời”, nhưng thực tế kết quả anh lại nói không lạnh.
Tư đại thiếu gia quả nhiên không phải người bình thường, với nhiệt độ xuống gần 0 độ, chỉ với chiếc áo lót mỏng tang mà anh lại không cảm thấy lạnh..
Danh Sách Chương: