Chương 4209:
Người đón con vào ngày mai sẽ tới. Bố sẽ thu xếp cho mẹ con. Chỉ cần con chăm chỉ học tập thôi. Bố đang chờ đến ngày con vượt qua bố đấy.”
Abel vừa nói vừa đi tới cửa, tuy rằng ông ta đã không thể rời khỏi xe lăn trong một thời gian dài, nhưng vẫn quyết định lựa chọn tự mình đi ra ngoài, cũng may mà trước đó đã thiết kế lại đường đi, tuy rằng có chậm một chút, nhưng tư thế đi đó, nhìn cũng khá bình thường, người trong phòng khách sau khi nhìn ông ta rời đi, mới lặng lẽ quay mặt lại. ` “Anh đi xuống trước đi, tôi có việc thì sẽ thông báo cho anh, còn có số điện thoại của tôi nữa, anh cũng lưu lại đi, tôi không có thói quen lộn xộn như người đó đâu, anh có chuyện gì cũng có thể gọi điện thoại cho tôi, anh chỉ là làm việc cho bố tôi, không phải là nô lệ của ông ta.”
Sau khi nói xong, Nguyễn An cũng không quan tâm Vương Hành rốt cuộc nghĩ như thế nào, liền đứng dậy đi thẳng lên lầu.
Lúc trước sở dĩ tìm tới đây, cũng là bởi vì mẹ mình bị bệnh, bây giờ có thể đồng ý theo Abel, hơn phân nửa cũng là bởi vì mẹ bị bệnh mà thôi.
Lúc trước tới đây, ông ta liền cho mẹ mình vào phòng tốt nhất, còn mình thì luôn ở bên cạnh chăm sóc.
Bác sĩ đã dặn dò mẹ anh ta cần phải được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nhiều.
Để không làm phiền tới mẹ mình, Nguyễn An chủ yếu yên lặng đọc sách trong phòng, cố gắng không gây ra tiếng động nào.
Nhưng ngày mai sẽ rời khỏi đây, Nguyễn An suy nghĩ một hồi, cảm thấy dù sao cũng nên nói chuyện tốt này với bà ấy, vì rốt cuộc thì mẹ anh ta dường như đang giấu mình rất nhiều chuyện, thậm chí là còn lừa dối anh ta.
“Cốc cốc cốc!” Anh ta nhanh chóng bước tới cửa phòng, cong ngón tay gõ cửa, ngay sau đó trong phòng liền có mấy tiếng sột soạt nhỏ vang lên, sau đó là tiếng bước chân truyền đến, cửa phòng nhanh chóng mở ra.
“Tại sao lại tới tìm mẹ vào lúc này vậy?” Nguyễn Hà sững sờ khi nhìn thấy Nguyễn An ở bên ngoài, sau đó mới phản ứng lại, khế mỉm cười, nhẹ giọng hỏi.
“Có một số chuyện con muốn biết, và có một số chuyện con cũng cần trực tiếp phải nói với mẹ, có thể coi như là một thông báo.”
Nguyễn An vừa nói vừa nắm tay Nguyễn Hà đỡ vào trong phòng. Anh ta đã trưởng thành rồi. Sự thật cũng nên được hé lộ thôi, ngay cả khi có một số điều không thể cho mọi người biết; thì cũng nên để cho anh ta biết với tư cách là một người con trai.
“Mẹ biết là con sẽ đến đây, nhưng không ngờ con lại tới đây liền như vậy.
Đáng lẽ là mẹ phải nói rõ cho con biết là ngay từ đầu…”
Nguyễn Hà có thể tự đoán được anh ta muốn hỏi gì mà không cần nghĩ ngợi, bà ta võ về anh ta, dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Khi mẹ mang thai con, mẹ quả thực đã bỏ đi. Bố con thật sự không biết chuyện này. Về việc vì sao nhiều năm như vậy mẹ lại không đi tìm bố con, chỉ là bởi vì mẹ đã không thể tìm được bất kỳ tung tích gì của ông ấy cả, mặc dù mẹ cũng đã tìm kiếm ông ấy suốt một thời gian dài.”
Chỉ là không tìm thấy người. Cuối cùng, trái tim bà ta đã bóp méo đi nhiều, còn đem những suy nghĩ hỗn loạn đó kể lại cho con trai của mình, cho nên bố con lần đầu tiên gặp mặt, liền sinh ra hiểu lầm lớn như vậy.
“Năm đó mẹ có nôi khổ của mẹ, ông ấy thì có sự bất đắc dĩ của ông ấy. Còn con thì sao, mẹ có bao giờ nghĩ đến con không? Con đã luôn tin tưởng mẹ vô điều kiện, nhưng cho đến cuối cùng, con lại bắt đầu nghi ngờ những gì mẹ nói liệu có đáng để tin hay không đây?”
Nguyễn An đỡ bà ta ngồi vững ở trên giường, sau đó bước tới ngồi xuống ghế sô pha để bình tĩnh lại.
“Chỉ có chuyện này mẹ giấu con, lừa gạt con mà thôi, những chuyện khác thì không , Hướng An, mẹ chỉ hy vọng con có thể cả đời sống trong bình an vui vẻ mà thôi, mẹ cũng không nghĩ tới còn có thể nhận được tin tức gì của Abel cả.
Mẹ chỉ là không cam lòng chờ đợi nhiều năm như vậy mà không có tin tức gì, nên mẹ mới muốn tìm hiểu đến cùng.