Chương 219:
“Tổng giám đốc Cố thật đáng thương.”
“…”
Nguyễn Tri Hạ lướt xong những bình luận này, lại đi xem bảng chủ đề một chút, chủ đề liên quan tới tấm màn đen ở nhà máy Nguyễn Thị đã không còn ở đây.
Cô chụp ảnh màn hình bình luận gửi cho Thẩm Lệ, lại gửi thêm tin nhắn khuyên cô ấy: “Nếu nhưng cậu thật để ý, đừng ngại nghe Cố Tri Dân giải thích một chút.”
Mặc dù cô không hiểu Cố Tri Dân lắm, nhưng cô hiểu rõ Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ lớn hơn cô hai tuổi, cô quen Thẩm Lệ từ lúc lên cấp ba, đến bây giờ đã sáu năm rồi.
Trong sáu năm này, con trai theo đuổi Thẩm Lệ nhiều như cá diếc sang sông, nhiều tới mức không đếm hết, trong đó không thiếu những người đàn ông chất lượng tốt, có gia cảnh tốt, thân sĩ chất lượng.
Nhưng Thẩm Lệ lại vững như kiềng ba chân, chưa từng bị người đàn ông nào làm rung động.
Trước kia, Nguyễn Tri Hạ không hiểu lắm, nhưng sau này thấy ánh mắt cô ấy nhìn Cố Tri Dân, dần dần hiểu ra.
“Nghe giải thích cái be*p ý, tên đàn ông cặn bã.” Mặc dù Thẩm Lệ vẫn mắng Cố Tri Dân, nhưng giọng điệu đã êm ái hơn nhiều.
…
Lúc tan việc, Thời Dũng lại tới đón Nguyễn Tri Hạ.
Tư Gia Thành cũng ở trên xe, có lẽ anh ta đi đón cậu bé trước, tiện đường nên tới đón cô.
“Chị Tri Hạ.” Tư Gia Thành nhìn thấy cô, chỉ kêu một tiếng, lại chui đầu vào trong cặp của mình, lật qua lật lại tìm gì đó.
Cậu vừa mở vở ra, vừa mở máy tính trên điện thoại, đang tính cái gì đấy.
“Nhóc đang làm gì đấy?” Nguyễn Tri Hạ có chút tò mò quay đầu lại xem, thì phát hiện cuốn vở cậu nhóc cầm là sách bài tập của học sinh cấp một.
Tư Gia Thành liền vội nhét vở vào cặp sách, thần thần bí bí lại gần, nói bên tai cô: “Chị đừng nói cho anh họ tôi.”
“Nói chuyện gì cho anh họ cậu?” Nguyễn Tri Hạ hỏi: “Cậu cầm sách bài tập cấp một làm gì?”
“Tôi kiếm tiền đó, tôi giúp bọn nhóc làm bài tập, một cuốn được hơn 330.000 đồng.”
“…” Còn có con đường kiếm tiền kiểu này à.
Nguyễn Tri Hạ tốn ba giây để tiếp thu tin này, cô hỏi: “Cậu rất thiếu tiền ư?”
“Anh họ cắt xén tiền tiêu vặt của tôi rồi, tôi cũng không có tiền đi chơi game.” Nhắc tới chuyện này, vẻ mặt Tư Gia Thành lại tràn đầy đau lòng.
Sau đó, cậu hơi nghi ngờ hỏi cô: “Rốt cuộc giữa chị và anh họ đã xảy ra chuyện gì? Mặc dù tôi biết hai người cãi nhau, nhưng tôi cũng không hiểu hai người có chuyện gì hết, với lại tôi luôn cảm thấy hình như anh họ rất thù hằn tôi. Mặc dù trước kia anh ấy có nghiêm khắc với tôi, nhưng cũng sẽ không trừ hết tiền tiêu vặt như thế.”
Ha ha, đây còn không phải vì Tư Gia Thành xuất hiện, làm rối loạn kế hoạch của Tư Mộ Hàn, vạch trần âm mưu của anh ta?
Nói đến thì cô còn phải cảm ơn Tư Gia Thành, nếu không thì tới bây giờ cô còn có thể bị lừa tới mức chẳng hay biết gì.
Nhưng mà, loại chuyện của người lớn như này, không cần nói cho cậu nhóc nghe.
Cô vỗ vai cậu nhóc: “Nếu thiếu tiền thật có thể tìm tôi…”
Tư Gia Thành xua tay, vẻ mặt ghét bỏ: “Chị còn chưa có kiếm được bao nhiêu.”
“…”
Nguyễn Tri Hạ liếc mắt nhìn một chồng sách bài tập thật dày trong cặp, khoảng chừng mười cuốn, nói cách khác thì, một ngày cậu nhóc có thể kiếm được hơn ba triệu đồng?
Nếu so sánh với nhau, thật sự cô không kiếm được nhiều như cậu.
“Học sinh cấp một bây giờ đều có nhiều tiền thế hả?” Giúp viết bài tập một lần là có thể cho hơn 300.000 đồng.