Chương 3898:
Lúc này nhắc đến người kia thật ra cũng không tốt lắm, nhưng anh ta không muốn đợi thêm nữa, chịu đựng nhiêu năm như vậy, anh ta sợ rằng cô ấy đã quên mất mình…
Nguyễn Minh Tú lúc này đã khóc đủ rồi, ngẩng đầu nhìn anh, lông mày hơi nhướng lên, kiên nhẫn quan sát, dò xét anh ta.
Đã nhiều năm không gặp, anh ta vẫn đẹp trai như cũ, không thể không nói, ánh mắt của cô thật tốt, híp mắt ở trong lòng tự khen chính mình một trận, sau đó mới ho nhẹ một tiếng, có chút ngượng ngùng đứng lên, kéo quần áo lau khô nước mắt.
Hai người trì hoãn một chút thời gian như vậy, bầu trời bên ngoài cũng đã hoàn toàn âm u, mưa lớn giội vào bức tường kính, trong nháy mắt Nguyễn Minh Tú đã phục hồi lại tinh thần: “Nhanh đi về thôi, đợi mưa lớn hơn lái xe sẽ rất khó khăn.”
Lúc này cô ấy cũng không bận tâm đến việc sửa lại lớp trang điểm, Nguyễn Minh Tú nắm lấy tay của anh ta xông ra ngoài, rõ ràng là đang mang giày cao gót, bước đi vậy mà còn ổn định hơn so với người đang mang giày đế bằng là anh ta, thậm chí còn có thể kéo theo anh ta chạy từ trái sang phải lướt qua một đám người.
Nguyễn Kiến Định khẽ cười đi theo phía sau cô, cuối cùng thì hai người toàn thân chật vật ngồi vào trong xe.
Vừa ngồi xuống, còn chưa kịp nói gì, điện thoại di động của Nguyễn Minh Tú liền vang lên.
Vừa mới nhận máy, người đàn ông bên kia đã lập tức nổi trận lôi đình quát vào điện thoại: “Nguyễn Minh Tú, có phải cánh của em cứng rồi hay không, vì sao cả một ngày hôm nay điện thoại lại không gọi được hả! Vất vả lắm anh mới mời được nhiếp ảnh gia cho em, em đi rồi thì bọn họ chụp cái gì!”
“Lúc trước em đã nói với anh hủy bỏ tất cả mọi lịch trình, em có việc phải đi xa một chuyến, là chính anh nhất quyết muốn sắp xếp mấy cái hoạt động đó cho em, em đã nói không đồng ý, anh còn ở đó la hét với em cái gì chứ.” Nguyễn Minh Tú bật iPad, mở ra email trong hộp thư của mình và bắt đầu kiểm tra xem rốt cuộc cô đã bị sắp xếp hết tất cả bao nhiêu công việc.
“Anh mặc kệ, anh đã sắp xếp xong rồi, hiện tại em đang ở đâu anh lập tức đến tìm em!” Đối phương hiển nhiên đã tức giận đến mức không còn lý trí, rõ ràng là một giọng nam, thanh âm so với phụ nữ còn tinh tế hơn.
“Em sẽ không nói cho anh biết, nếu như anh còn làm phiền em, hoạt động năm sau của em cũng phải hủy bỏ toàn bộ!” Đầu ngón tay Nguyễn Minh Tú dừng lại, không chút để ý hừ một tiếng, lười biếng tựa vào lưng ghế: “Có lẽ là anh nên nhanh chóng bố trí nâng đỡ người khác lê n đỉnh đi còn kip.”
“Nguyễn Minh Tú, nếu lần này anh không thể bắt được em trở về, anh làm người đại diện của em nhiều năm như vậy cũng uổng phí.”
“Em sẽ không để cho anh bắt được em trở về, dù sao em cũng đã theo anh nhiều năm như vậy rồi. Ôn Đức Huy, em khuyên anh không cần phải tốn tâm tư vô ích, có lần nào anh thắng nổi em sao?” Nguyễn Minh Tú nhỏ giọng cười khẽ.
“…” Ôn Đức Huy trầm mặc mấy giây có chút không muốn thừa nhận, nhưng lại không có cách nào phản bác: “Dù sao em cũng chờ đó cho anh!”
“Được rồi coi như là cho em nghỉ phép đi, nói không chừng lần này sau khi trở về em cũng đã lấy được chồng rồi, lúc trước không phải anh vẫn luôn lo lắng em không gả đi được sao! Yên tâm đi, lần này đã có người đến nhận em rồi!”
Lời này không nói còn tốt, vừa nói ra, trong nháy mắt Ôn Đức Huy lập tức nâng cao tông giọng: “Nói như vậy hiện tại là vì em mê trai nên đang chạy theo người đàn ông khác có phải không? Nguyễn Minh Tú anh nói cho em biết, tốt xấu gì bây giờ em cũng đang được xem là một minh tinh nhỏ, em làm như vậy sẽ mất fans!”
“Em mất fans không phải rất hợp ý anh hay sao, nếu như vậy anh sẽ có cớ để đổi người mới rồi!
Nguyễn Minh Tú không thèm để ý mấy thứ này, ngồi trên xe nhìn trộm Nguyễn Kiến Định vài lần, không thèm trả lời.