Bây giờ gần năm giờ chiều, ở trong nước lúc này khoảng năm, sáu giờ sáng. Giờ này Tư Mộ Hàn vẫn chưa thức dậy.
Cô suy nghĩ một hồi vẫn quyết định gửi tin nhắn cho Tư Mộ Hàn: “Em bay chuyến tối.”
Sau khi gửi tin nhắn xong, cô cũng không nghĩ Tư Mộ Hàn sẽ trả lời tin nhắn hay gọi điện thoại cho cô ngay, nhưng nào ngờ Tư Mộ Hàn gần như gọi điện lại ngay lập tức.
Nguyễn Tri Hạ đang muốn nghe điện thoại, đột nhiên có một bàn tay thò ra, vô cùng gọn gàng giật lấy điện thoại của cô.
Nguyễn Tri Hạ chợt ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một người hoàn toàn ngoài ý muốn.
“Nguyễn Hương Thảo?” Trong giọng nói của Nguyễn Tri Hạ lộ ra mấy phần khó tin.
Cô gần như đã quên Nguyễn Hương Thảo này.
Trước đó sau khi Nguyễn Hương Thảo tác quai tác quái xong thì biến mất.
Nguyễn Tri Hạ cũng không ngờ sẽ gặp Nguyễn Hương Thảo ở đây.
Cô bỗng nghĩ tới có khi nào người đàn ông tóc vàng kia là do Nguyễn Hương Thảo cố ý tìm đến để ngăn cản cô không?
Nguyễn Hương Thảo một tay khoanh trước ngực, tay còn lại cầm điện thoại, cô ta liếc mắt nhìn màn hình điện thoại, sau đó lại nhìn về Nguyễn Tri Hạ, cô ta mỉm cười, nụ cười giống như có độc, thoạt nhìn vô cùng khủng bố: “Tư Mộ Hàn gọi điện thoại cho cô, cô có muốn nghe không?”
Vẻ mặt Nguyễn Tri Hạ lạnh lùng, đưa tay ra: “Trả điện thoại lại cho tôi.”
“Trả cho cô?” Nguyễn Hương Thảo tắt cuộc gọi của Tư Mộ Hàn, tiếp đó xòe tay ra.
Lập tức có người đưa cho cô ta một ly nước, cô ta bỏ điện thoại vào ly nước đó trước mặt Nguyễn Tri Hạ, sau đó đưa trả lại cho vệ sĩ đứng sau lưng: “Trả điện thoại cho cô ta.”
Vệ sĩ lấy điện thoại từ trong ly nước ra rồi đưa lại cho Nguyễn Tri Hạ.
Điện thoại bị ngâm trong nước lúc này đã chết máy hoàn toàn.
Mặc dù vậy Nguyễn Tri Hạ vẫn giơ tay ra nhận điện thoại về.
Cô để ý có khá nhiều trợ lý và vệ sĩ đang đứng sau lưng Nguyễn Hương Thảo.
Lúc này đang ở xứ người, lại ở một chỗ xa lạ mà Nguyễn Hương Thảo còn dẫn thêm nhiều người như vậy…
Hôm nay cô không thể dễ dàng rời khỏi nơi này rồi.
Nhưng ở đây có nhiều người, Nguyễn Hương Thảo muốn đưa cô đi cũng chẳng dễ dàng gì.
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ đang nghĩ cách nên động tác nhận điện thoại cũng hơi chậm lại.
Đương nhiên Nguyễn Hương Thảo có thể nhìn ra Nguyễn Tri Hạ đang suy nghĩ gì, cô ta đi tới ngồi xuống cạnh Nguyễn Tri Hạ, vệ sĩ quây xung quanh hai người.
Nguyễn Hương Thảo gác chân lên, giọng điệu lười biếng: “Cô chủ động đi theo chúng tôi hay là muốn thế nào? ”
Lúc này Nguyễn Tri Hạ biết không thể chống cự, vẻ mặt không chút cảm xúc nói: “Được, đi đâu?”
“Đương nhiên là đi đến một nơi rất tuyệt.” Nguyễn Hương Thảo nói xong, vẻ mặt tràn đầy ý cười nhìn Nguyễn Tri Hạ.
Đáy lòng Nguyễn Tri Hạ sinh ra nghi ngờ, đột nhiên, một vệ sĩ trong đám đang vây xung quanh bước ra bịt miệng Nguyễn Tri Hạ lại bằng một miếng vải đã chuẩn bị sẵn.
Trên miếng vải có tẩm thuốc mê, Nguyễn Tri Hạ chỉ hít một hơi đã cảm thấy đầu óc hỗn loạn.
“Cứu…” Chưa kịp nói hết những lời muốn nói thì cô đã ngất đi.
Nguyễn Hương Thảo thấy Nguyễn Tri Hạ đã ngất, đáy mắt lóe lên tia điên cuồng, cô ta thấp giọng nói: “Tuấn Tú, rất nhanh thôi, em có thể trả được thù cho anh rồi…”
*Thành phố Hà Dương.
Tư Mộ Hàn cầm điện thoại di động tựa vào thành giường.
Vừa nãy anh gọi điện thoại cho Nguyễn Tri Hạ nhưng Nguyễn Tri Hạ lại ngắt máy?
Hôm qua anh nói với cô như vậy cũng chỉ là lời nói trong lúc tức giận mà thôi.
Vừa nghĩ tới chuyện Nguyễn Tri Hạ ở chung với một người đàn ông khác trong căn biệt thự đó là anh đã cảm thấy toàn thân khó chịu.