Chương 2967:
Nếu muốn cắt đứt thì phải dứt khoát sạch sẽ.
Cố Tri Dân cố ý che màn hình không cho Thẩm Lệ nhìn, lúc anh nhìn thấy bức ảnh kia thì sắc mặt anh ta thay đổi, nhưng nhanh chóng lại mở Messenger.
Sau khi anh ta xem xong nội dung Messenger thì vẻ mặt không thú vị nói: “Cũng không có gì xem.”
Anh ta bỏ tay xuống, Thẩm Lệ liền lập tức lấy điện thoại lại.
Cô tức giận giơ tay lên, nhưng nghĩ lại rồi bỏ tay xuống, dùng chân đá vào đùi Cố Tri Dân.
“Á…”
Cố Tri Dân khẽ kêu một tiếng, vẻ mặt có chút khoa trương: “Không phải anh chỉ xem điện thoại một chút thôi sao, em lại ác độc như thế?”
“Không có việc gì thì mau cút đi.” Thẩm Lệ không để ý tới anh ta, bỏ điện thoại vào trong túi rồi xoay người đi ra ngoài.
Cô không phát hiện, lúc cô xoay người rời khỏi thì sắc mặt Cố Tri Dân lập tức thay đổi.
Vẻ mặt của anh ta u ám giống như đêm tối.
Người kia thật sự gửi ảnh chụp vào điện thoại Thẩm Lệ.
Lúc Thẩm Lệ tỉnh lại thì không nhớ chuyện sau khi bị Tiêu Văn bắt cóc.
Hiện tại cô thấy bức ảnh thì cho rằng đó là ảnh ghép nên mới bình tĩnh như thế.
Anh ta nhất định phải xử lý chuyện này trước khi Thẩm Lệ phát hiện.
Nhưng lúc trước anh ta tìm người điều tra chuyện này, đến bây giờ vẫn chưa nhận được tin tức, ngay cả người kia cũng không có tung tích.
Chuyện này không bình thường chút nào.
Anh ta tìm nhân viên tình báo đứng đầu tổ chức tình báo “YJ” trên thế giới.
Theo lý thuyết, với chuyện nhỏ này thì anh ta phải dễ dàng điều tra được.
Nhưng lâu như vậy vẫn chưa có tin tức.
Nếu người nhận việc này không xảy ra chuyện gì, vậy thì chỉ còn lại một khả năng.
Đó chính là… Người gửi ảnh chụp này quen biết với người mà anh giao điều tra.
Tuy rằng trong lòng anh ta suy đoán như vậy, nhưng vẫn tin tưởng người kia, anh ta không tin người kia sẽ bao che người gửi tin nhắn.
Anh ta tìm người không đáng tin, vậy thì anh ta cũng chỉ có thể tự mình làm.
Thẩm Lệ cũng không biết Cố Tri Dân đi lúc nào.
Dù sao lúc cô kết thúc công việc thì Cố Tri Dân đã sớm không còn nữa.
Cố Mãn Mãn đúng hẹn tới đón cô.
“Chị Thẩm Lệ.” Sắc mặt Cố Mãn Mãn có vẻ mệt mỏi, nhưng ánh mắt sáng ngời, tinh thần không tệ.
Thẩm Lệ đi tới thì cô đã mở cửa xe giúp Thẩm Lệ.
“Mau lên xe đi, chị Thẩm Lệ.”