Chương 3408:
Nguyễn Kiến Định càng nói thì ánh mắt càng mờ đi, trái tim vốn đã buông lỏng nay lại trở nên đau đớn. Anh ấy bị Tư Mộ Hàn đẩy ra cửa, lúc đi ra khỏi cửa thì anh ấy còn quay người lại nhìn biệt thự này một lần. Có lẽ chỗ này sẽ không còn hoan nghênh Nguyễn Kiến Định nữa rồi.
“Nghĩ nhiều như thế làm gì, tôi đã tìm được người gây chuyện rồi. Có lẽ hai giờ chiêu hôm nay sẽ chính thức ra sân” Tư Mộ Hàn nở một nụ cười rồi ngồi ở bên cạnh Nguyễn Kiến Định. Từ sau khi Nguyễn Kiến Định biết chuyện thì anh chưa từng thấy anh ấy dùng loại thủ đoạn này nữa rồi. Có nhiều thứ nên hủy thì vẫn phải hủy.
“Được, sau đó tung tin tức chúng ta đã về ra, thuận tiện tung tin có khả năng tôi sẽ tàn phế” Nguyễn Kiến Định hừ lạnh một tiếng, bây giờ anh ấy mới bắt đầu cuộc săn. Nếu như có một số người muốn chơi thì anh ấy sẽ để bọn họ chơi cho đủ.
“Mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa rồi, chỉ cân chờ xem kịch là được”
Chắc vở kịch này sẽ khiến cho toàn bộ thành phố Hải Phòng này cảm thấy kinh ngạc. Đã nhiều năm như thế rồi, nhà họ Tư bọn họ quá hiền lành nên đã có người quên mất Tư Mộ Hàn anh là một người tàn nhẫn như thế nào rồi!
Bây giờ Trân Tuấn Tú đang ngồi trong phòng đọc sách, diệt trừ được một người, đang chuẩn bị diệt trừ người thứ hai, tâm trạng của ông ta tốt hơn so với bất kỳ ai khác. Ông ta hơi nhếch miệng rồi mở cửa phòng tối mà đi vào.
Giữa phòng là Vũ Tuyết Phương đã được đưa vào quan tài băng. Đã nhiều ngày trôi qua như thế rồi nhưng người trong quan tài cũng chỉ là tái đi một chút thôi, nhìn cứ như mới qua đời vậy.
“Reng reng-‘ Trần Tuấn Tú có chút bực bội, cầm điện thoại ra rồi đưa mắt nhìn, tâm trạng đang tốt đẹp và mạch suy nghĩ của ông ta đều đã bị chuông điện thoại làm cho rối loạn.
“Bố ơi, có chuyện rồi”
“Chuyện gì, mỗi lân gọi cho bố một là không tốt hai là có chuyện. Trần Hiền, con có thể mang đến cho bố một ít tin tức tốt được không hả? Sao bố lại có đứa con trai vô dụng như con chứ?”
Trần Tuấn Tú hừ lạnh một tiếng, sắc mặt ông ta xụ xuống rồi quay người nhìn chằm chằm người phụ nữ trong quan tài băng rồi mới quay người đóng cửa mà rời đi.
“Tư Mộ Hàn và Nguyễn Kiến Định đã bắt đầu đánh trả rồi, công trình của chúng ta và chính phủ xuất hiện một số vấn đề, có người tới gây chuyện.”
Trần Hiền không ngờ là Nguyễn Kiến Định sẽ dùng cách này nên nhất thời không suy xét tới phương diện này. Bây giờ Trần Hiền đang nổi nóng, anh ta còn tưởng rằng có thể để cho Kim Húc giúp đỡ mấy ngày, chờ tới khi anh ta tìm được phòng tối trong phòng đọc sách nằm ở đâu thì có thể đánh bại được Trần Tuấn Tú. Bây giờ xem ra là không có khả năng rồi, chiêu này của Nguyễn Kiến Định đúng là ngoài dự liệu, không ai ngờ được rằng một Nguyễn Kiến Định trung thực lại còn có một mặt vô liêm sỉ như thế này.
“Có người tới gây chuyện thì báo cảnh sát xử lý, chút kiến thức thường ngày này mà còn cần bố dạy cho con ư? Lập tức tới phòng đọc sách” Chỉ cần không phải là công trình đình công chỉnh đốn thì đều chẳng phải là chuyện lớn gì. Đã qua hai ngày rồi mà vẫn còn chưa khống chế được nhà họ Lê, tốc độ có hơi chậm.
“Cốc cốc cốc” Tiếng đập cửa vang lên cắt đứt suy nghĩ của Trần Tuấn Tú.
Ông ta tức giận gọi người tiến vào rồi nhìn chằm chằm vào Trần Hiền.
“Bố, đám người gây chuyện chính là sâu rượu, không nói lý, bây giờ đang đập phá, công trường đã hỗn loạn không thể nào bắt đầu làm việc. Bố xem có cần tìm người tới TQT phá không?”
Sự phiền phức của đám sâu rượu này là sau khi bọn họ tỉnh rượu thì không hề biết mình đã làm những gì, cũng không biết đến cùng là ai đưa bọn họ tới đó. Lại càng không biết vì sao mình lại phải đi làm chuyện này.
Nói đơn giản chính là một đám hỏi gì cũng nói không biết, đã thế lực phá hoại còn cao ngất. Thậm chí công an cũng chẳng muốn bắt mấy người này, phạt một chút tiền rồi thả đi.
Phiên phức muốn chết, nhưng lại không có cách nào khống chế cả.
“Tạm thời không cần, tìm người trông coi. Nếu như nhìn thấy đám người này đi vào nữa thì gặp một lần đánh một lần. Phải tìm được quan hệ giữa đám người này và Nguyễn Kiến Định, bố muốn chứng cớ xác thực!” Một chút chuyện nhỏ còn chẳng làm cho xong, ông ta cũng không biết rằng lúc trước nhận Trần Hiền về làm gì nữa. Trần Tuấn Tú lắc đầu rồi nhắm nghiên mắt lại rồi cúi đầu, một lúc lâu sau ông ta mới ngẩng đầu lên lại.