Chương 3561:
Cô đang mải suy đoán nên đứng đờ tại chỗ trong chốc lát thì đã bị vệ sĩ đẩy lên phía trước , cánh cửa đang khép hờ. Trong nhà không có một bóng người , phòng điều chế thuốc to như vậy mà rỗng tuếch , từ nơi tiếp khách cho tới chỗ điều chế thử nghiệm thuốc đều sạch sẽ đến mức kỳ cục , hoàn toàn không thể nhận ra bên trong đang chứa một người khác , thậm chí nhìn qua các vật dụng bên trong cũng hoàn toàn là mới tinh.
“Sao nào , chỗ này tôi vừa dọn dẹp sạch sẽ đấy , vốn là chuẩn bị cho lúc sinh xong thì tới đây tĩnh dưỡng. Nhưng mà lúc đó tôi không có chỗ nào để giấu một người đàn ông to lớn như vậy , nếu mang về nhà chắc chắn Thừa Húc sẽ ghen.” Cô ta hơi chu miệng lên giống như phải gánh chịu nỗi uất ức vô cùng to lớn.
Đưa mắt liếc qua thấy ngay cả một câu Nguyễn Tri Hạ cũng không nói , cô ta thấy mất hứng bĩu môi nói: “Người đó đang ở đây , có hứng thú thì tự đi tìm xem , nếu tìm được rồi thì cứ đưa anh ta đi , còn không tìm thấy…”
Nguyễn Tri Hạ nhíu mày nhìn chằm chằm Trần Mộc Châu trong chốc lát , đi về phía trước một bước , trong lòng bắt đầu nảy sinh nghi ngờ.
Phòng điều chế thuốc này nói lớn không lớn , nói nhỏ cũng tuyệt đối không nhỏ chút nào , chỗ nào cần cũng có rồi , vật dụng bên trong cho dù cô không biết công dụng nhưng có thể khẳng định tất cả đều là đồ tốt. Công ty y dược cũng không phải người bình thường là có thể mở , kể cả có Dương Minh Hạo đi chăng nữa , chỗ này cũng không phải Hải Phòng , không có ai sẽ nể mặt ông ta. Hơn nữa , Trần Mộc Châu vừa nói rồi , chỗ này rất có thể là do cô ta tự mình điều hành…
Phân tích đơn giản tình hình lúc này một chút , Nguyễn Tri Hạ đột nhiên ngẩng đầu: “Nếu tôi không tìm thấy thì sao? Hậu quả như nào?”
“Tìm không thấy thì tất nhiên sẽ không đưa người đi được rồi!” Trần Mộc Châu cười tủm tỉm ngồi trên chiếc sô pha nhỏ cách đó không xa , một tay chống cằm một tay xoắn tóc đùa nghịch , mở miệng nói tiếp: “Đương nhiên , nếu như cô cầu xin tôi , có thể khiến tôi vui vẻ , tôi cũng có thể trực tiếp đưa cô đi tìm anh ta. Ai bảo tôi tốt bụng quá làm gì chứ!”
Đột nhiên một tiếng ‘rầm’ vang lên từ nhà vệ sinh.
Cô ta lập tức quay đầu lại: “Ai?”
Cửa nhà vệ sinh ở chỗ ngoặt nối thông giữa tầng một và tầng hai đột nhiên bị mở ra. Một người đàn ông mặc một chiếc blouse trắng dài , bên trong là một bộ tây trang đen phẳng phiu không chút nếp nhăn cẩu thả nào. Tóc được vuốt lên toàn bộ , gôm xịt keo khiến tóc hơi bóng lên dưới ánh sáng , nghiễm nhiên đã chuẩn bị vô cùng chu đáo cho lần đầu gặp gỡ chính thức này.
Trên gương mặt của người vừa tới là nụ cười như gió xuân , gương mặt không tính là quá đẹp trai kia vẫn giữ một nụ cười ôn hòa nhã nhặn , nhìn qua cũng coi như là bộ dáng của một cậu ấm dịu dàng lại khiến trong lòng Nguyễn Tri Hạ đột nhiên có chút căng thẳng.
“Anh là ai?” Thời gian cô bước vào đây cũng không ngắn , tuy chỉ đi dạo qua một lượt thôi nhưng căn bản không hề phát hiện tung tích của người này. Bây giờ đột nhiên xuất hiện một người còn đang mặc áo blouse trắng thật sự khiến người khác không thể yên tâm được.
“Lại nói nữa , tôi hẳn là bác sĩ chữa trị chính cho Lê Quốc Nam…” Bác sĩ ngẩng đầu vuốt mũi , gật đầu với Nguyễn Tri Hạ.
“Thế còn người đâu , bây giờ anh ấy như nào rồi? Các người đã làm gì anh ấy vậy!” Nguyễn Tri Hạ vội vàng tiến lên hai bước , đưa tay túm chặt lấy cổ tay của anh ta , biểu cảm trên mặt rất hung dữ.
“Tôi có thể làm gì anh ta chứ? Bé Hạ à , nam nữ thụ thụ bất thân , em xác định vẫn muốn dây dưa không dứt với tôi như vậy sao?” Bác sĩ khẽ giật tay đút vào túi áo , thần thái tự nhiên nói.
Cách xưng hô thân mật này khiến cả người Nguyễn Tri Hạ đều cảm thấy không ổn cho lắm: “Người đang ở đâu , chúng tôi đã tới đây rồi , Lê Quốc Nam rốt cuộc đang ở đâu!”
“Bé Hạ à , nếu như tôi làm chút chuyện gì đó với em… Liệu Tư Mộ Hàn có tới đây không nhỉ?”
Khuôn mặt anh ta đột nhiên kề sát vào , bác sĩ híp mắt đưa mặt tới , tay dùng sức một chút tránh khỏi tay cô đưa tới nắm lấy eo của Nguyễn Tri Hạ , ôm cả người cô vào trong ngực mình. Sự hưng phấn trong mắt tản ra ngoài từng chút một , khóe miệng cũng chậm rãi cong lên.
“Rốt cuộc anh là ai , buông tôi ra…”
“Á!” Lời đang nói dở của Nguyễn Tri Hạ bị cắt ngang , đôi tay đang đặt trên eo cô nắm chặt lại , eo bị anh ta khẽ nắm chặt đầy yêu thương lại không có chút sức lực nào tránh thoát.