Hôm nay là một ngày vui vẻ, cô không muốn cãi nhau với Tư Mộ Hàn.
Dù cho nhìn thấy bảng Hotsearch này, tâm trạng vui vẻ trong lòng cô cũng không vơi đi bao nhiêu.
Cô nghĩ vậy không có nghĩa là Tư Mộ Hàn cũng nghĩ vậy.
Anh thấy Nguyễn Tri Hạ không nói lời nào, chầm chậm mở miệng: “Em không nói lời nào là ngầm thừa nhận rồi sao?”
“Tư Mộ Hàn, chúng ta nhất định phải thảo luận về chủ đề này sao?” Nguyễn Tri Hạ kiềm chế cảm xúc của mình, hỏi anh.
“Cho dù biết rõ Lưu Chiến Hằng là bác sĩ đã thôi miên cho anh, em vẫn muốn bảo vệ anh ta, đúng không?” Mỗi chữ Tư Mộ Hàn nói ra như một lớp sương lạnh, chỉ nghe thôi cũng đã thấy lạnh.
.
ngôn tình ngược
“Bây giờ đã có chứng cứ chứng minh Lưu Chiến Hằng là bác sĩ thôi miên chưa?” Lúc nãy Nguyễn Tri Hạ đã cố hết sức kiềm chế cảm xúc của mình, bây giờ lại bị Tư Mộ Hàn kích thích như vậy, không nhịn nổi mà lớn tiếng: “Nếu như chứng minh được anh ấy là bác sĩ thôi miên, thì anh định làm gì với anh ấy đây? Anh muốn để em trơ mắt nhìn anh tra tấn anh ấy, hay là nhìn anh xử lý gọn anh ấy?”
Tư Mộ Hàn cười lạnh một tiếng, dùng giọng điệu vô cùng chắc chắn nói: “Em đã quyết định che chở anh ta.”
Nguyễn Tri Hạ nhắm mắt lại, bình ổn tâm trạng rồi lại mở mắt ra, giọng nói thản nhiên hơn một chút: “Hiện giờ còn chưa xác định được thân phận của Lưu Chiến Hằng, anh có giả định cũng vô dụng thôi.”
Bây giờ còn chưa có chứng cứ chứng minh Lưu Chiến Hằng là bác sĩ năm đó đã thôi miên Tư Mộ Hàn, Tư Mộ Hàn tranh cãi những chuyện này với cô cũng không có ích gì.
Ý nghĩa của Lưu Chiến Hằng đối với cô, không chỉ đơn thuần là một người bạn đã giúp đỡ cô.
Lưu Chiến Hằng đã cứu mạng cô, không chỉ một lần.
Cô nằm trên giường bệnh ba năm, làm người thực vật ba năm, đều là nhờ Lưu Chiến Hằng chăm sóc cô.
Phần ơn nghĩa này, cả đời cô cũng không trả hết.
“Bây giờ em đã muốn bảo vệ anh ta, cho dù sau này có một ngày, thân phận của anh ta được chứng thực, em vẫn giữ vững lập trường thôi.” Giọng nói của Tư Mộ Hàn nghe như nghiến răng nghiến lợi, độ ấm trong xe cũng giảm mạnh.
Mặc dù đã mở lò sưởi, Nguyễn Tri Hạ vẫn cảm thấy rét run.
Cô dựa lưng vào ghế, hơi mệt mỏi nói: “Tư Mộ Hàn, sở dĩ em không chịu kết hôn với anh, là bởi vì giữa chúng ta còn tồn tại những vấn đề này.
Cho dù chúng ta kết hôn, thì sớm muộn cũng sẽ vì những chuyện này mà khiến nhau mệt mỏi.”
Trong xe liền im lặng.
Nguyễn Tri Hạ không muốn nói thêm nữa, Tư Mộ Hàn cũng không nói gì.
Không biết đã qua bao lau, lâu đến mức Nguyễn Tri Hạ cho rằng Tư Mộ Hàn sẽ không nói thêm gì nữa, thì Tư Mộ Hàn liền u ám mà nói một câu: “Thì ra lúc trước em không đồng ý kết hôn với anh là vì Lưu Chiến Hằng.”
Nguyễn Tri Hạ kinh ngạc.
Cô không hiểu vì sao Tư Mộ Hàn lại nghĩ vậy.
Cô cảm thấy cô đã nói rất rõ.
“Em không biết tại sao anh lại nghĩ như vậy, nhưng sự thật không như anh nghĩ.” Nguyễn Tri Hạ bực bội gãi đầu: “Anh dừng xe đi, đêm nay em về ở chỗ của em.”
Hôm qua cô nói không dọn đồ, chính là chờ đến lúc này.
Tư Mộ Hàn tâm trạng khó lường, đa nghi vô cớ, chắc chắn sẽ có lúc cãi nhau.
Vừa dứt lời, Tư Mộ Hàn không những không dừng xe, mà Nguyễn Tri Hạ còn nghe tiếng khóa cửa xe.
Nguyễn Tri Hạ trào phúng mà hỏi anh: “Anh làm vậy là sợ em nhảy xuống xe à?”
Có chuyện gì mà em không dám làm?” Giọng nói của Tư Mộ Hàn cũng không tốt.
Hai người cứ im lặng như vậy suốt quãng đường về nhà.
Mạc Hạ nghe thấy tiếng xe ô tô liền chạy ra, sau lưng còn có người làm đi theo.
“Cô chủ nhỏ, chậm một chút…”
“Mẹ!”.
Danh Sách Chương: