Lúc này Nguyễn Tri Hạ mới chú ý tới đuôi mắt Tư Mộ Hàn có vết thâm xanh.
Khi anh trợn mắt lạnh lùng nhìn người khác, mặt anh đằng đằng sát khí uy hiếp đối phương, nhưng khi anh nhắm mắt lại, ánh mắt sắc lạnh bị giấu đi, nét tiều tụy trên gương mặt anh sẽ hoàn toàn phô bày ra.
Thì ra trong thời gian này, anh không được nghỉ ngơi đàng hoàng.
Nguyễn Tri Hạ thở dài, vòng tay ôm lấy anh, nhẹ giọng nói: “Anh chỉ biết em tự ý quyết định, nhưng anh thì lần nào cũng giấu trong lòng không nói cho em biết, anh có từng nghĩ là em sẽ rất lo lắng không, lúc anh tự ý hạn chế sự tự do của em thì khi đó trong đầu anh đang nghĩ gì? Anh có nghĩ đến cảm xúc của em không?”
Lúc cô nói đến câu sau cùng, cô cảm nhận được cơ thể vừa mới được thả lỏng Tư Mộ Hàn lại căng thẳng trở lại.
Nguyễn Tri Hạ đưa tay vỗ vỗ lưng anh, kèm theo cử chỉ trấn an và dịu dàng.
“Tư Mộ Hàn, em không phải đang lôi chuyện cũ ra tính sổ với anh, cũng không phải muốn trách anh, hơn ai hết, em hiểu được áp lực cũng như gánh nặng của anh.”
Nguyễn Tri Hạ hít thở sâu rồi nói tiếp: “Anh còn nhớ năm em đang mang thai Tư Hạ, đốt biệt thự của anh không? Đó là lần đầu tiên.
Tư Hạ bị bắt đi, anh sợ em sẽ lấy thân mình đổi lấy con bé, nên lại nhốt em, đó là lần thứ hai.”
“Không được có lần thứ ba nữa, có được không? Từ giờ về sau, chúng ta phải cùng nhau nghĩ cách để giải quyết.” Ít ra thì không thể dùng phương pháp cực đoan như vậy.
Sau khi Nguyễn Tri Hạ nói xong, Tư Mộ Hàn cũng không lập tức phản ứng lại.
Căn phòng chìm vào yên tĩnh.
Nguyễn Tri Hạ cũng không thúc giục, kiên nhẫn chờ Tư Mộ Hàn trả lời.
Thật lâu sau đó Tư Mộ Hàn mới lên tiếng: “Ừ.”
Tuy rằng anh không trả lời thẳng vấn đề, nhưng với người tự tin tràn đầy như Tư Mộ Hàn mà chịu lắng nghe cô, chịu nhượng bộ thì đã là sự thay đổi rất lớn của anh rồi.
Lúc này, bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn nhìn nhau, mặt khẽ biến sắc rồi đứng bật dậy: “Em đi xem thử.”
Cô đứng dậy, ngập ngừng thăm dò: “Anh chọn tủ áo … hay là phòng vệ sinh?”
Tình huống bây giờ hơi đặc biệt, Tư Mộ Hàn trèo vào từ cửa sổ, nếu bị thuộc hạ của Lưu Chiến Hằng phát hiện thì không biết hậu quả sẽ như thế nào, nên đành chịu khó chút vậy.
Sắc mặt Tư Mộ Hàn tối sầm, xoay người đi vào phòng vệ sinh.
Nguyễn Tri Hạ thấy anh đi phòng vệ sinh rồi mới đi ra ngoài cửa chuẩn bị mở cửa.
Nhưng Tư Mộ Hàn đi đến một nửa lại quay trở lại, dưới ánh mắt bất ngờ và thắc mắc của Nguyễn Tri Hạ, anh đổi ý chui vào tủ áo.
Phòng ngủ này lớn, nên tủ áo cũng rất rộng, giấu một người cao lớn như anh có thừa.
Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy Tư Mộ Hàn chui vào tủ áo rồi, xác định anh đã trốn kỹ rồi, không thấy có gì bất thường, cô mới đưa tay mở cửa.
Cô vặn tay cầm mở ra được một nửa rồi lên tiếng hỏi: “Ai?”
Bên ngoài giọng phụ nữ vang lên: “Là tôi.”
Là Ly?
Nguyễn Tri Hạ suy nghĩ đã trễ thế này, Ly còn đến tìm cô làm gì?
Bình thường Ly sẽ không đến phòng tìm cô.
Nguyễn Tri Hạ mở cửa ra, thấy Ly vẫn còn mặc nguyên bộ đồ của ban ngày, toàn thân có vẻ hơi lạnh đứng ngay trước cửa, dáng vẻ như trách cô mở cửa quá chậm.
Nguyễn Tri Hạ bất động quan sát Ly, sau cùng cô kết luận: Ly mới từ bên ngoài về.
Mới từ bên ngoài về đã vội vàng đến tìm cô, chẳng lẽ Ly đã phát hiện ra điều gì?
Nguyễn Tri Hạ sắc mặt không có vẻ gì là khác thường, tự nhiên bình thản hỏi: “Cô Ly có chuyện gì sao?”
Mọi người trong biệt thự này đều gọi cô là cô Ly, nhưng cũng chỉ có mỗi mình Nguyễn Tri Hạ kêu là Ly cảm thấy không thoải mái.
“Không mời tôi vào ngồi chút sao?” Gương mặt Ly vô cảm nhìn vào trong phòng của cô, cũng không biết đang nhìn gì..
Danh Sách Chương: