Tư Mộ Hàn nhanh tay nhanh mắt giữ tay cô lại: “Nhiều năm chưa về nhà cổ ăn tết như vậy, năm nay không về cũng không sao.”
Nguyễn Tri Hạ mở miệng vẫn muốn nói gì đó, đã bị Tư Mộ Hàn cắt ngang: “Được rồi, đi thôi, đừng nghĩ những chuyện nhàm chán này nữa.”
Về nhà ăn tết là chuyện nhàm chán…
…
Hai người cùng nhau về nhà cổ.
Cổng lớn vẫn là một đám người bảo vệ chào đón bọn họ trở lại, nhưng ít phô trương hơn so với lần đầu tiên bọn họ trở về.
Nguyễn Tri Hạ đã biết một lần, lần này tự nhiên cũng không cảm giác gì lớn.
Có thể là gần đây số lượng người giúp việc và bảo vệ trong nhà đã tăng lên, cô đã có chút quen với cuộc sống như thế.
Nghĩ vậy, cô cảm thấy Tư Mộ Hàn đối với cô thực sự rất hào phóng rồi.
Người khác đều nói nhà giàu thâm sâu như biển, ít nhất cho tới bây giờ, cô vẫn chưa được cảm nhận nó thế nào.
Chủ yếu là bởi vì gần đây tính cách Tư Mộ Hàn tốt hơn nhiều, gần như chuyện gì cũng theo ý cô.
“Cậu chủ, mợ chủ.”
Dọc đường đi, đều có người giúp việc và bảo vệ kính cẩn chaò bọn họ.
Đến phòng khách, Nguyễn Tri Hạ vẫn không nhìn thấy người bên trong, chợt nghe thấy một giọng phụ nữ kích động vang lên.
“Mộ Hàn.”
Nguyễn Tri Hạ nhìn theo giọng nói, liền nhìn thấy một người phụ nữ trung niên mặc áo khoác ngoài màu đỏ sậm đi đến bên này.
Bà ấy không trang điểm nhiều, trên người cũng không mang đồ trang sức không cần thiết, thoạt nhìn rất thanh lịch.
Bà ấy đi về phía Tư Mộ Hàn, đưa tay nắm lấy cánh tay anh.
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ liền hiểu rõ, người phụ nữ này chắc hẳn là cô Tư Mộ Hàn rồi.
“Cô.” Tư Mộ Hàn mặt không thay đổi kêu một tiếng, nhưng rất bình tĩnh kéo Nguyễn Tri Hạ lui về sau nửa bước, tránh tay của Tư Liên.
Trên mặt Tư Liên thoáng ngạc nhiên.
Tay bà ấy vẫn hơi giơ lên, cứ như vậy cứng đơ giữa không trung.
Bầu không khí đột nhiên trở nên có chút ngại ngùng.
Nguyễn Tri Hạ quay đầu nhìn về phía Tư Mộ Hàn, Tư Mộ Hàn cũng không nhìn cô, chỉ nắm lấy vai cô trấn an nhéo một cái, ý bảo cô yên tâm.
“Chúng ta đã một hai năm không gặp rồi nhỉ.” Sắc mặt Tư Liên đã khôi phục như thường, bà ấy vẻ mặt khoan dung nhìn Tư Mộ Hàn: “Trước có nghe nói Tiểu Thành lén lút chạy về nước tìm cháu, khiến cháu thêm phiền phức rồi.”
Tư Mộ Hàn lạnh lùng gật đầu: “Vâng.”
“…” Người đàn ông này lại có thể gật đầu??
“Anh họ, anh mà nói em phiền phức, em mới không mang thêm phiền phức cho anh ấy.”
Giọng Tư Gia Thành đột nhiên vang lên từ phía sau.
Nguyễn Tri Hạ nghe vậy, ngạc nhiên quay đầu lại, liền nhìn thấy Tư Gia Thành mặc một áo lông màu xanh nhạt đi về phía bên này.
“Tiểu Thành!” Cô đã một thời gian không gặp Tư Gia Thành, vẫn rất nhớ cậu ấy.
Tư Gia Thành nhếch miệng cười, chạy về phía cô: “Chị Tri Hạ!”
“Hình như lại cao hơn rồi.” Nguyễn Tri Hạ đưa tay so trên đầu mình, cảm thấy Tư Gia Thành cao hơn trước đây một chút..
Danh Sách Chương: