Cô nhớ tới dáng vẻ đau đớn của Tư Mộ Hàn ở trong thư phòng ngày đó.
Hôm nay Tư Mộ Hàn tới để kiểm tra à?
Suy nghĩ này mới xuất hiện, cô nghe Tư Mộ Hàn bên cạnh lên tiếng nói: “Dẫn cô ấy đi.”
Cô à?
Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu, lại phát hiện đứng đối diện có một đám nhân viên y tế mặc áo khoác trắng, trong đó có một nửa đều là bác sĩ nữ và y tá nữ.
Tư Mộ Hàn vừa lên tiếng đã có bác sĩ nữ đi về phía cô.
“Cô Hạ, mời cô đi theo chúng tôi.”
Không phải là làm kiểm tra cho Tư Mộ Hàn sao?
Có thể biểu tình trên mặt của Nguyễn Tri Hạ quá mức rõ ràng, Tư Mộ Hàn nói: “Chỉ làm kiểm tra sức khỏe toàn diện thôi.”
Anh nói xong liền giơ tay lên ra hiệu cho bác sĩ dẫn Nguyễn Tri Hạ đi làm kiểm tra.
Bác sĩ nhận được mệnh lệnh của Tư Mộ Hàn, cũng không quan tâm Nguyễn Tri Hạ có bằng không đã dẫn cô đi luôn.
“Sức khỏe của em rất tốt, em mới không cần làm kiểm tra đâu!” Nguyễn Tri Hạ cảm thấy Tư Mộ Hàn người này đúng là không thể giải thích được.
Cho dù anh thật sự xuất phát từ lòng tốt cũng không thể nói sớm với cô một tiếng sao?
Nếu nói sớm với cô một tiếng thì anh sẽ làm sao à?
Nhưng chuyện đến mức này, Nguyễn Tri Hạ cũng chỉ có thể để cho những bác sĩ nữ làm kiểm tra cho cô.
Khi Nguyễn Tri Hạ làm kiểm tra xong thì trời đã tối rồi.
Lúc cô đi ra, đã nhìn thấy Tư Mộ Hàn ngồi yên tĩnh ở trên sô pha, trong tay lật xem một tập giấy.
Khi đến gần nhìn, cô mới phát hiện thứ Tư Mộ Hàn cầm trong tay là các kết quả kiểm tra của cô.
Nguyễn Tri Hạ đi tới và ngồi xuống bên cạnh anh và nghiêng đầu hỏi: “Tại sao anh lại đột nhiên muốn làm kiểm tra cho em thế?”
“Đề phòng em có bệnh gì truyền nhiễm sẽ lây sang cho Tri Hạ.” Tư Mộ Hàn cũng không ngẩng đầu lên, giọng trầm trầm mang theo chút lạnh lẽo, lại không nghe ra được cảm xúc gì.
Nguyễn Tri Hạ cong môi, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ngài Tư đúng là không giống với người thường, lý do dở như vậy cũng có thể nói như thật được.”
Tư Mộ Hàn vừa vặn xem xong kết quả kiểm tra cuối cùng.
Anh ngước mắt nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ, vẻ mặt lại nghiêm túc: “Cô Hạ cũng rất không giống với người thường, rõ ràng tức giận như vậy mà vẫn còn có thể cười được.”
Trong không khí đều là sự yên tĩnh đầy áp lực.
Nguyễn Tri Hạ gảy gảy tay đối mắt với Tư Mộ Hàn, vẫn bị thua trận dưới ánh mắt thâm trầm của anh.
Cô quay đầu sang phía khác trước, mím mím môi nói: “Anh muốn nói gì cũng được.”
Nhưng Tư Mộ Hàn cũng không nói thêm gì nữa, bởi vì bác sĩ đã vào tới rồi.
Đầu tiên bác sĩ cung kính gọi anh một tiếng: “Ngài Tư.”
Sau đó mới đưa báo cáo tổng kết cho Tư Mộ Hàn.
“Sức khỏe của cô Tư đã hồi phục rất tốt rồi, các chứ năng của cơ thể rất nhanh sẽ bình thường trở lại, nhưng vẫn nên chú ý nghỉ ngơi......” Bác sĩ nói xong, dừng một chút lại hỏi: “Trên người cô Tư thật sự không có chỗ nào khó chịu nữa sao?”
Bác sĩ nói xong câu này, chợt cảm thấy bầu không trong phòng có chút không đúng.
Cô ta nâng mắt lên thì phát hiện Tư Mộ Hàn đang bình tĩnh nhìn mình, ánh mắt có chút âm u.
“Xin lỗi Ngài Tư, tôi không có ý xấu, bình thường những người có tình trạng giống Cô Tư, sau khi tỉnh lại đều có thể xuất hiện một vài di chứng......”
Lúc nữ bác sĩ nói chuyện, ánh mắt lại không tự giác nhìn lại trên người Nguyễn Tri Hạ..
Danh Sách Chương: