Lưu Chiến Thiên vừa nói, nhân viên liền đó mang cà phê ra.
Lưu Chiến Thiên gọi cà phê đen, không thêm đường hay là sữa.
Nguyễn Tri Hạ là cà phê Latte.
Hai người ngồi đối diện nhau, bầu không khí có phần gượng gạo.
Cốc cà phê Lưu Chiến Thiên uống đến một tiếng đồng hồ, đợi đến khi cà phê nguội lạnh rồi, anh ta mới uống nốt phần cà phê còn lại.
Ngay sau đó, anh ta liền nói: “Cô bình phục cũng không chậm, Lưu Chiến Hằng chăm sóc cô rất tốt.”
Câu nói này của Lưu Chiến Thiên chứa rất nhiều tin tức.“Anh biết chuyển ở trên đảo nhỏ không?” Nguyễn Tri Hạ không muốn nói qua chi tiết, chỉ là muốn biết Lưu Chiến Thiên có thật là biết chuyện xảy ra trên đảo nhỏ không.
“Tôi đương nhiên biết.” Lưu Chiến Thiên nói xong, lại giống như biết Nguyễn Tri Hạ không tin, nói thêm một câu: “Thật ra thì người cứu cô phải là tôi, nhưng Lưu Chiến Hằng giành trước tôi.”
Nguyễn Tri Hạ phát hiện, lời của Lưu Chiến Thiên, một câu cô cũng nghe không hiểu.Cô hoài nghi, Lưu Chiến Thiên chính là cố ý nói những câu đó, để cô mơ hồ mà không hiểu gì, đồng thời thú hút sự tò mò của cô, thay đổi chủ đề.
Nguyễn Tri Hạ không dám buông lỏng, ngổi thẳng người dậy, hỏi: “Lưu Chiến Hằng thì sao?”
Lưu Chiến Thiên nghe xong, biểu cảm ngạc nhiên: “Tôi thật không nghĩ đến, cô thực sự đi theo đến nước M, xem ra cô thực sự quan tâm Lưu Chiến Hằng.”
“Làm người thì phải biết ơn báo ơn, cho dù hôm nay người đưa Lưu Chiến Hằng đi là ai, tôi đều sẽ đi đến nước M” Lúc Nguyễn Tri Hạ nói câu này, ngữ khí vô cùng nghiêm túc.
Lưu Chiến Thiên càng tỏ ra ngạc nhiên, rất nhanh lại bình tĩnh trở lại.
Ngón trỏ của anh ta gõ nhẹ lên bàn, chậm rãi nói: “Tôi có thể đưa cô đi gặp anh ta.”
Nguyễn Tri Hạ sắc mặt thay đổi, mới giây trước trong lòng tràn đầy vui sướng giờ đây lại trầm xuống,
Cô biết Lưu Chiến Thiên tuyệt sẽ không dễ dàng đưa cô đi gặp Lưu Chiến Hằng như vậy.
Lưu Chiến Thiên nhìn thấy sự chần chừ của cô, cười nói:” Sao thế? Không dám đi sao ?”
“Nói lời giữ lời chứ? Sẽ đưa tôi đi gặp Lưu Chiến Hằng chứ ? Nguyễn Tri Hạ tất nhiên dám đi gặp, nhưng cô không tin tưởng Lưu Chiến Thiên.
Lưu Chiến Thiên đuôi mắt cong lên, trong giọng nói mang theo vẻ tức giận: ” Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. ”
Nguyễn Tri Hạ khẽ cắn môi nói: ” Được, tôi đi cùng anh.”
Lưu Chiến Thiên như sớm đã biết trước, Nguyễn Tri Hạ sẽ đồng ý cùng anh ta đi gặp Lưu Chiến Hằng, vẻ mặt cũng không có vẻ gì là bất ngờ, trực tiếp đứng dậy:” Đường có hơi xa, chúng ta bây giờ bắt đầu xuất phát thôi.”
Nguyễn Tri Hạ đi theo anh ta ra khỏi quán cà phê, lên xe cùng anh ta.
Xe của Lưu Chiến Thiên là loại xe Jeep, nhìn rất ngầu.
Anh ta lái xe, Nguyễn Tri Hạ ngồi ghế kế bên tài.
Chiếc xe dần dần đi ra khỏi khu vực nội thành, lái về phía thôn làng.
Nguyễn Tri Hạ dọc đường đi đều nhìn ra ngoài cửa sổ, ghi nhớ những kí hiệu ven đường, và những kí hiệu đặc biệt.
Không chừng lúc nào đó còn dùng tới.
Lưu Chiến Thiên nhìn cô qua kính chiếu hậu:” Khả năng ghi nhớ của cô có tốt không ?”
Nguyễn Tri Hạ hết sức cẩn thận nói:” Trí nhớ của tôi không tốt, ba năm trước bị ngã tổn thương tới não, còn bị mất trí nhớ một khoảng thời gian.”
Ai ngờ, Lưu Chiến Thiên nói tiếp câu sau:” Việc này tôi đã biết.”
Nguyễn Tri Hạ cứ cảm thấy Lưu Chiến Thiên hình như đoán được cô đang nghĩ gì, cũng không nói gì nữa với anh ta.
Nói ít sai ít.
Cô không nói gì nữa, nhưng Lưu Chiến Thiên lại không chịu nhàn rỗi, cứ luôn bắt chuyện với cô.
Nguyễn Tri Hạ chỉ cười cười cho có lệ hoặc ” Ừ ” một tiếng.